Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 111 : Thời khắc mấu chốt sao có thể nổ

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Những thiếu niên khác nhà họ Bạch cũng âm thầm cúi đầu che mặt sám hối. Bọn chúng quả thực thấy xấu hổ khi phải thừa nhận rằng, chỉ có duy nhất bản thân Bé Ngốc Đầu Trọc nghe thấy người dẫn chương trình thét khàn cả giọng mà hoàn toàn không biết là đang gọi mình, nhận thức bằng tai và đại não không phối hợp với nhau gì cả, thật quá hố anh trai mà!



Tất cả mọi người ở hiện trường đến thở cũng không dám thở mạnh, toàn bộ đều chăm chú nhìn Bạch Húc Thần ánh mắt cực kỳ cuồng nhiệt. Tiêu Tử Kỳ và người đẹp tóc quăn lại càng mặt đỏ, tim đập loạn xạ, toàn thân tản ra những trái tim bong bóng màu hồng trộn lẫn với một lượng lớn hoocmon nữ. Bạch mã hoàng tử quả thật không chỉ là truyền thuyết!



MC xông ra đầy kích động, nhìn chằm chằm Bạch Húc Thần giống như chú chó nhỏ lạc đường cuối cùng cũng tìm thấy chủ nhân, theo sau mông cậu như cái đuôi, làm thế nào cũng không dứt ra được. Khuôn mặt MC đỏ bừng lên, đến cả tiếng nói cũng trở nên lắp bắp: “Cậu... cậu chính là Bé Ngốc Đầu Trọc sao?”



Bạch Húc Thần cười tao nhã, giọng nói mượt mà khiến cho tim gan người nghe cũng thấy khoan khoái dễ chịu: “Tôi không phải ‘Bé Ngốc Đầu Trọc, em ấy mới chính là Bé Ngốc Đầu Trọc!”



Vừa nói cậu vừa đi vào sân thi đấu, đặt Tiểu Tịnh Trần lên chiếc ghế duy nhất còn trống rồi nhẹ nhàng xoa đầu bé, đồng thời nhập mật khẩu giúp bé đăng nhập vào trò chơi rồi chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Tiêu diệt tất cả những đối thủ mà em gặp phải, nếu như em thắng thì anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”



Đôi chân mập mạp đung đưa trong không khí, Tiểu Tịnh Trần ngẩng mặt nhìn Bạch Húc Thần, chớp mắt rồi gật đầu, nói bằng giọng non nớt: “Được ạ ~”



Tiếng trẻ con ngọt ngào mềm mại nhất thời làm tan chảy vô số trái tim sinh vật giống cái, đồng thời cũng khiến cho vô số hoocmon sinh vật giống đực rục rịch ngóc đầu dậy.



MC trợn mắt há hốc mồm nhìn hai anh em nói chuyện với nhau, rất lâu sau mới phản ứng lại được, càng lắp bắp hơn: “Xin lỗi bạn thiếu niên này, cậu vừa mới nói cái gì? Chắc tôi đã nghe nhầm rồi, cậu có thể nói lại lần nữa được không? Bé Ngốc Đầu Trọc là...”



Bạch Húc Thần liền kéo micro của anh ta qua, chỉ vào Tiểu Tịnh Trần nói to: “Em ấy chính là Bé Ngốc Đầu Trọc, không thể giả được. Nếu như mọi người không tin thì hãy lau mắt thật sáng mà chứng kiến trận đấu ngay sau đây, thực tế sẽ nói cho mọi người biết chân tướng.”



Ngoài đám thiếu niên nhà họ Bạch ra thì tất cả mọi người ở hội trường đều không có bất kì ai tin lời cậu. Những tiếng ồn ào xen lẫn với tiếng thút thít vang lên một vùng, nhưng Bạch Húc Thần cũng chẳng mảy may để ý tới, nụ cười của cậu điềm đạm dửng dưng và thái độ ung dung khiến cho vài người không tự chủ được mà dần dần trở nên bình tĩnh, nửa tin nửa ngờ nhìn Bạch Húc Thần. Hội trường dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh, những người vốn dĩ vẫn còn muốn lên tiếng cũng dứt khoát ngậm miệng lại, cho dù là thật hay giả thì cũng không thể đụng chạm đến đám đông đang nổi giận được!
Năm người chơi đẳng cấp chí tôn, ngoài bản thân ra, Bé Ngốc Đầu Trọc đã đánh gục ba người, vẫn còn lại một người cuối cùng, oan gia cũ___Phong Thần Diễn Nghĩa!



Phong Thần Diễn Nghĩa trong trận tổ đội đầu tiên vòng bán kết đoàn đội đã bị Tiểu Tịnh Trần đánh thắng, bây giờ là thời cơ tốt nhất để tìm lại thể diện, nhưng thực ra trong lòng Phong Thần Diễn Nghĩa cũng không chắc chắn. Lúc Tiểu Tịnh Trần sử dụng Bé Ngốc Đầu Trọc rõ ràng hung tàn hơn rất nhiều so với lúc sử dụng Mặc Nhiên.



Kết quả, khi trận đấu vừa bắt đầu, vào thời khắc vận mệnh mà vạn người xem đang chăm chú nhìn thì một màn kịch tính hóa đã xảy ra.



Bước chân Bé Ngốc Đầu Trọc vừa động thì “Bùm” một tiếng, trang phục nổ tung, toàn thân võ tăng từ trên xuống dưới, tất cả những trang bị đồng thời đều nổ tung, biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một người đàn ông trần truồng mặc một chiếc quần lót trắng đứng ngây ngốc ở đó, chín vết chấm trên cái đầu trọc lốc trông rất có cảm giác hài hước.



Tiểu Tịnh Trần ngây ngốc, không hiểu gì, chớp mắt, vô thức quay đầu, rưng rưng nhìn Bạch Húc Thần: “Anh cả, quần áo của em bị lột sạch cả rồi!”



Cả hội trường trong nháy mắt bị một loạt tiếng sói tru liên tiếp bao phủ. Những người hâm mộ kích động đem tất cả những đồ vật có thể sờ được hết thảy ném về phía ghế ngồi của Ban Tổ Chức, đồ đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ, không được ức hiếp trẻ con như vậy!



Đầu MC đổ đầy mồ hôi lạnh, toàn thân cứng đờ bị đẩy ra ngoài, anh ta run lẩy bẩy đi tới bên cạnh Tiểu Tịnh Trần: “Bạn nhỏ, có thể... thể... thể... thể... thể cho anh... anh... anh... anh... anh xem... xem... xem... xem được không?”



Tiểu Tịnh Trần dứt khoát buông chuột ra, MC điên cuồng click vào kiểm tra. Cuối cùng, anh ta bình tĩnh đứng thẳng người, khí thế hung hăng đối mặt với sự phẫn nộ điên cuồng của khán giả, gân giọng ôm micro hét lên: “Độ bền trang bị của Bé Ngốc Đầu Trọc tụt về 0 nên tự nhiên sẽ bị nổ tung, đây là hiện tượng bình thường không phải do bất kì ai hãm hại, mọi người hãy yên lặng, nếu như không muốn xem trận đấu nữa thì mời rời khỏi.”



Từng hàng bảo vệ lực lưỡng, vạm vỡ đứng trước hàng ghế khán giả, ánh mắt sắc bén như chim ưng khiến đám khán giả trong nháy mắt yên tĩnh lại. Bọn họ tới đây không phải là để tận mắt xem trận quyết đấu lớn của Giang Hồ Sát hay sao? Đi cái gì mà đi? Thật quá là không nhân đạo mà!