Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 118 : Có một vị vua của nhóm học trò tên là bạch tịnh trần

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Tiểu Tịnh Trần không ngoài ý muốn trở thành một đóa hoa khác người nghịch thiên nhất của lớp 1-2. Từ ngoại hình đến tính cách đều đủ khiến bé trở thành bảo bối trong lòng của mọi giáo viên, thế nhưng kết quả học tập hố người lại cũng đủ để khiến bé trở thành cái gai nhức nhối trong mắt tất cả thầy cô. Vì vậy mà các giáo viên của lớp 1-2 vừa đau, vừa vui vẻ dưới sự giày vò của Tiểu Tịnh Trần.



Môn học duy nhất mà Tiểu Tịnh Trần thật sự yêu thích chính là môn thể dục, thế nhưng mỗi tuần lại chỉ có vỏn vẹn một, hai tiết mà thôi.



Đến tiết thể dục, bình thường giáo viên sẽ để học trò chạy một vòng nhỏ khoảng tầm 200m trước để làm nóng người chuẩn bị vận động, sau đó sẽ hướng dẫn đám nhỏ chơi trò chơi, những đứa không thích chơi cũng có thể tự do hoạt động. Những trò có sự tham gia của giáo viên đều có quy mô khá là lớn, ví dụ như diều hâu bắt gà con!



Cô giáo tất nhiên sẽ là gà mẹ, chơi loại trò chơi này, căn bản sẽ không có học trò nào muốn đi làm diều hâu cả. Nhưng mà so với việc trốn sau lưng người khác làm gà con, Tiểu Tịnh Trần đương nhiên càng thích làm diều hâu hơn. Các học trò khác tất nhiên rất vui mừng, thế là gà mẹ và gà con đều gặp cảnh bi thảm rồi.



Cô giáo dang hai tay che chở đội ngũ gà con xếp thành hàng dài ở phía sau, Tiểu Tịnh Trần đứng yên trước mặt gà mẹ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ ngốc nghếch. Ngay khi cô giáo đang suy nghĩ có nên nhắc nhở bạn nhỏ này về quy tắc của trò chơi hay không thì Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên chuyển động, “vù” một tiếng biến mất trước mặt cô giáo, lại “vù” một tiếng trở lại, trong tay còn nắm lấy một “chú gà con” đang hoàn toàn không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.



Cô giáo: “…”



Tiểu Tịnh Trần thả gà con vừa hy sinh, thong thả bước hai bước về bên trái, gà mẹ lập tức di chuyển theo, đám gà con cũng lập tức tập trung tinh thần, căng thẳng nhìn chằm chằm diều hâu. Diều hầu nhỏ bỗng nhiên dừng bước, lại bước hai bước về bên phải, mẹ gà tiếp tục di chuyển theo, đám gà con thì căng thẳng đến muốn khóc luôn rồi.



Diều hâu nhỏ đột nhiên nhếch miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu cùng đôi mắt cười cong cong hình trăng khuyết, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng mê người. Đám gà con vừa ngẩn ra, diều hâu nhỏ liền hướng xuống phía dưới cánh tay cô giáo, móng vuốt nhỏ chụp tới, lại một chú gà con bị bắt về ổ diều hâu.



Cô giáo: “…”



Cô giáo còn rất trẻ, có lẽ chưa ra trường được bao lâu, trẻ tuổi cộng với tự tin nên đã xem thường bé học trò nhìn y chang cục thịt nhỏ trước mắt này rồi. Cô giáo không thể ngờ tốc độ của bé lại nhanh như vậy, cho nên không khỏi nghiêm túc hẳn lên, chậm rãi hạ thấp nửa người, hai mắt sắc bén như diều hâu nhìn theo Tiểu Tịnh Trần.
Trong bốn đứa còn lại thì có ba đứa đồng loạt chỉ về một đứa cuối cùng. Đứa trẻ kia hơi sợ hãi lùi về sau một bước, lại không cẩn thận đá phải cái xô suýt chút nữa ngã nhào. Tiểu Tịnh Thần đi thẳng qua, nhấc xô nước lên, nhẹ nhàng nhảy vào trong bể nước, múc nước đầy một xô, lại khéo léo nhảy xuống đất, nước trong xô hoàn toàn không đổ ra ngoài chút nào.



Tiểu Tịnh Thần đặt xô trước mặt Vệ Thủ, chỉ vào cậu bé kia nói: “Hắt nước trả lại cậu ta, như vậy mới công bằng!”



Tiểu Tịnh Trần căn bản không để tâm ai đúng ai sai, từ trước tới giờ, bé luôn có tiêu chuẩn thiện ác, đúng sai của riêng mình, điểm này ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng không thể thay đổi được.



Vệ Thủ cúi đầu nhìn xô nước sạch sẽ kia, vẫn đứng đó không hề động đậy. Tiểu Tịnh Trần hoài nghi nghiêng đầu hỏi: “Cậu ta giội ướt người cậu, chẳng lẽ cậu lại không muốn giội lại sao? Giội trả lại cậu ta rồi sau này cậu ta sẽ không dám giội cậu nữa, hay là… cậu thích bị cậu ta giội ướt hết cả người?”



Nếu bản thân Vệ Thủ thích “trò chơi” bị người khác giội nước này thì Tiểu Tịnh Thần nghĩ, có lẽ bé không nên ở đây cản trở nữa.



Tiểu Tịnh Thần vốn đang chơi cùng các bạn nhỏ khác thì có một cậu bé bị Tiền Đa Đa đuổi ra khỏi nhà vệ sinh chạy tới mách với bé rằng Tiền Đa Đa dẫn người chặn Vệ Thủ trong nhà vệ sinh để bắt nạt. Theo nguyên tắc mà nói, Tiểu Tịnh Trần không thể phân biệt quá rõ sự khác biệt giữa bắt nạt và so tài, nhưng bé lại biết trừ khi người kia tình nguyện, nếu không thì với việc lấy nhiều đánh ít, lớn bắt nạt nhỏ này đều được coi là không đúng. Tiền Đa Đa rõ ràng cao hơn Vệ Thủ, khỏe hơn Vệ Thủ, người cũng nhiều hơn bên Vệ Thủ, do đó mà Tiểu Tịnh Thần nghĩ, thân là bạn bè, bé nên giành lại công bằng cho Vệ Thủ.



Vệ Thủ mím thật chặt đôi môi mỏng, yên lặng nghe những lời Tiểu Tịnh Trần nói, cảm thấy hơi thở của Tiểu Tịnh Thần ở bên cạnh mình. Cậu luôn bị người khác ức hiếp, cũng quen với việc nhẫn nhục chịu đựng, nhưng không có ai trời sinh đã là kẻ ngốc không phản kháng. Khi còn nhỏ, bị những đứa trẻ lớn hơn ức hiếp, cậu cũng từng phản kháng, nhưng đổi lại càng bị ức hiếp tệ hơn. Vệ Thủ cũng từng nghĩ đến chuyện thay đổi, nhưng lại lực bất tòng tâm, trong nhà cậu còn có anh chị em khác, những kẻ kia không bắt nạt được cậu sẽ bắt nạt người nhà của cậu. Vì thế mà Vệ Thủ đã quen với việc dù gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ không phản kháng.



Lúc này, cậu có thể cảm nhận rõ được Bạch Tịnh Trần là thật lòng giúp cậu. Vệ Thủ không muốn tiếp tục hèn yếu thêm nữa, nếu là ở trường thì những người kia không ức hiếp được mình, cũng sẽ không thể đi ức hiếp người nhà của cậu. Vì thế mà cậu nhóc không có gì phải sợ hết!



Không có gì… phải sợ cả!