Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 120 : Vì bạn bè mà đâm bạn hai đao

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Buổi trưa, lúc tan học, Tiểu Tịnh Trần đang thu dọn đồ đạc, thì Vệ Thủ nắm chặt cặp sách của mình chậm chạp không chịu đi, Thang Miêu Miêu cũng đeo cặp sách đứng đợi bên cạnh. Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn bọn chúng, Thang Miêu Miêu trợn mắt: “Ba cậu chắc sẽ đến đón cậu nhỉ, chúng tớ giúp cậu giải thích với ba cậu, đảm bảo ba cậu sẽ không trách mắng cậu đâu.”



Vệ Thủ cũng gật đầu theo. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, khó hiểu nói: “Tại sao ba lại trách mắng mình?”



Thang Miêu Miêu trợn trừng mắt, kinh ngạc nói: “Cậu còn dám hỏi, cậu đánh Tiền Đa Đa thành như thế, ba cậu không mắng cậu ấy mới có quỷ đấy.”



“Ba không mắng mình thì có quan hệ gì với chuyện có quỷ?” Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ không hiểu. Đối với một đứa trẻ tin tưởng Phật Tổ sâu nặng mà nói thì chắc chắn ma quỷ có tồn tại, hơn nữa, bé có thể nói ra rất rõ ràng toàn bộ quá trình sinh ra và đầu thai của ma quỷ, còn tỉ mỉ hơn so với trong tiểu thuyết, truyền hình.



Thang Miêu Miêu trợn mắt, quai hàm bạnh ra, điều này khiến hai gò má khô nứt của cô bé phồng lên: “Bớt nói nhảm, nhanh lên, đi.”



“Ừ.” Quả nhiên Tiểu Tịnh Trần cũng không nhiều lời vô ích nữa, thu dọn xong đồ đạc, đeo cặp sách lên, đi ra khỏi lớp học cùng với Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ, Tống Siêu lắc lư đi theo sau lưng cách xa một đoạn, gật gù như chưa tỉnh ngủ.



Vừa bước ra khỏi cổng trường, quả nhiên đã nhìn thấy xe của cha ngốc, hai mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, ngay lập tức lon ton chạy đến, Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ cũng vội vàng đuổi theo. Tiểu Tịnh Trần mở cửa xe, cười với Bạch Hi Cảnh đang ngồi ở vị trí ghế lái, sau đó tự mình leo lên xe.



Thang Miêu Miêu bám lên cửa xe ô tô, hô to để che giấu sự khẩn trương của bản thân: “Chú ơi, điều cháu nói chính là sự thật, là Tiền Đa Đa bắt nạt Tịnh Trần trước nên Tịnh Trần mới ra tay đánh cậu ta, chú đừng nổi giận nhé, thật sự không phải lỗi của Tịnh Trần đâu.”



Khuỷu tay Bạch Hi Cảnh gác lên cửa kính xe, hơi nghiêng đầu nhìn cô bé, cười: “Cháu yên tâm, chú chưa bao giờ trách mắng Tịnh Trần vì bạn ấy đánh người cả.”




Quả nhiên, không ngoài dự tính của cô Nguyễn, buổi chiều lúc đi học, ba của Tiền Đa Đa đích thân đưa con trai đến lớp. Trên mặt Tiền Đa Đa được băng lại bằng một lớp băng gạc, bên cạnh lớp băng gạc lộ ra phần da thịt đã biến thành màu xanh tím, xem ra vết bầm thật sự rất nghiêm trọng.



Ba của Tiền Đa Đa là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, thoạt nhìn tầm khoảng hơn ba mươi tuổi, bụng bia đã hơi nhô lên, gã ta vừa nhìn thấy cô giáo liền quang quác phóng đại về thương tích của Tiền Đa Đa, tỏ vẻ muốn truy cứu chuyện này đến cùng: “… Tôi quyên góp nhiều tiền như thế, vừa xanh hóa trường, vừa xây dựng giảng đường mới chính là muốn cho con trai tôi có thể học hành vui vẻ, kết quả mấy người lại để cho nó bị một học trò khác đánh thành bộ dạng như vậy, rốt cuộc giáo viên các người làm cái gì để ăn hả? Tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, sau này còn không phải sẽ để lại cho con trai tôi sao? Tôi không cần nó học hành giỏi giang, chỉ cần nó biết tiêu tiền là được rồi. Tiêu tiền vì cái gì, đương nhiên là để có đãi ngộ tốt hơn nhiều so với những học sinh khác rồi. Các người cho nó học cùng một lớp với đứa ngốc, quỷ nghèo tôi đã nhịn, thế nhưng các người còn để nó bị thương. Tôi nói cho cô biết, cô mau giao thằng nhóc khốn kiếp dám ra tay đánh con trai tôi ra đây, bằng không thì trường các người đừng nghĩ sẽ yên ổn, giáo viên như cô cũng có thể trực tiếp về nhà ăn chính mình đi.”



Bắt đầu từ lúc ba của Tiền Đa Đa xuất hiện, cô Nguyễn còn chưa tìm được cơ hội mở miệng thì đã bị một trận mắng của cha Tiền Đa Đa đổ ập xuống đầu. Cô Nguyễn uất nghẹn đến mức gần như hộc máu, nhưng thấy khuôn mặt sưng vù như bột nở của Tiền Đa Đa, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười ngây thơ đáng yêu hồn nhiên của Tiểu Tịnh Trần, cô Nguyễn đành nhịn xuống. Nếu không để cho phụ huynh trút hết cơn thịnh nộ và oán hận từ tận đáy lòng thì ba của Tiền Đa Đa sẽ chuyển ống pháo về phía Bạch Tịnh Trần và ba của bé mất. Ba của Bạch Tịnh Trần vừa nhìn đã biết là người không dễ trêu trọc, đến lúc đối chọi gay gắt chỉ sợ rằng mọi việc sẽ náo loạn tới mức không thể cứu vãn được nữa.



Cô Nguyễn nuốt cơn giận này xuống, ba của Tiền Đa Đa chửi mắng đến mức nước bọt văng tứ tung. Không dễ dàng mới đến lúc nghỉ giữa giờ, Tiền Đa Đa ngay lập tức chạy vọt đến cửa lớp học, hưng phấn hét to: “Bạch Tịnh Trần, đồ khốn kiếp nhà mày, mày mau ra đây cho tao, hôm nay tao nhất định sẽ cho mày đẹp mặt.”



Khuôn mặt cô Nguyễn lập tức tái mét, ba của Tiền Đa Đa vẫn một bộ dạng người có tiền và “con trai tôi thật là khí phách”.



Tiểu Tịnh Trần đang ngồi tại chỗ đối diện quyển vở bài tập bị gạch đỏ chằng chịt ngây người, nghe thấy tiếng hét của Tiền Đa Đa, bé ngơ ngác ngẩng đầu, ngây ngốc như thế một hai giây. Tiền Đa Đa nghĩ rằng bé đang sợ sệt liền cảm thấy càng đắc ý, đến ánh mắt nhìn về phía Vệ Thủ cũng tràn đầy cảm giác muốn trả thù ác liệt.



Tiểu Tịnh Trần lấy điện thoại từ trong cặp sách ra rồi đứng lên, vừa đi ra ngoài cửa lớp học vừa gọi điện thoại. Chờ đến khi đi tới trước mặt cô Nguyễn và ba của Tiền Đa Đa, điện thoại vừa đúng lúc được kết nối. Thế là hai lớn một nhỏ trợn tròn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần đang bình tĩnh giải thích qua điện thoại: “Ba ơi, ba của Tiền Đa Đa đến rồi… Dạ, con biết rồi… Dạ… Dạ… Con biết rồi ạ.”



Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn người ba vừa to vừa cao của Tiền Đa Đa, kiễng mũi chân đưa điện thoại cho gã ta rồi nói: “Ba cháu có chuyện muốn nói với chú.”