Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 133 : Hiện thực tàn khốc

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Sư phụ lập tức quay đầu lại liền nhìn thấy Thạch Bí đang bò dậy, đầu đầy bụi đất, trong hốc mắt ẩn chứa hai tầng nước mắt đau khổ, uất ức ai oán nhìn sư phụ mình. Sư phụ lại quay sang nhìn lại Bách Lí Dao. Cô nhóc này từ đầu tới cuối đều duy trì tư thế tiêu chuẩn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn là một bộ dáng không liên quan đến mình.



Sư phụ nhướng mày, trừng hai mắt giận dữ nói: “Dao Nhi, con đang làm gì vậy?”



Bách Lí Dao lúc này đáng lẽ ra sẽ nói: “Con có làm gì đâu, là do sư đệ không cẩn thận nên tự ngã đó chứ!” Các loại lời thoái thác trách nhiệm. Nhưng Tiểu Tịnh Trần căn bản không thể nhớ nổi lời thoại, cũng không biết làm thế nào để diễn theo tính cách của Bách Lí Dao.



Không thể không nói, Bạch Hi Cảnh vô cùng hiểu Tiểu Tịnh Trần. Anh biết khi bé nhìn thấy An Kỳ biểu diễn một động tác đứng tấn không tiêu chuẩn, chắc chắn sẽ động chân sửa lại. Cho nên anh không nói gì với bé hết, chỉ để bé tự do phát huy.



Thế là đối mặt với sự chất vấn của sư phụ, Bách Lí Dao ngẩng đầu, vô tội nhìn ông: “Cậu ta đứng tấn không tốt.”



Thẩm Thu Vũ hơi ngây người, đây không phải là lời thoại trong kịch bản!!!



Lúc Tiểu Tịnh Trần quay phim, Thẩm Thu Vũ cũng đứng bên cạnh xem. Một diễn viên lão luyện theo phái thực lực như ông ta rất mẫn cảm với biểu cảm của người khác. Ông ta vừa nhìn đã biết Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không phải đang diễn, diễn xuất mà bé thể hiện chính là phản ứng chân thực trong lòng bé. Thẩm Thu Vũ đã đóng phim gần bốn mươi năm, vai diễn nào mà ông chưa từng thấy? Kiểu diễn viên nào mà ông chưa từng gặp? Ngôi sao nhí ông cũng quen không ít, nhưng trước giờ chưa từng diễn chung với đứa trẻ nào mà diễn xuất hoàn toàn dựa vào trực giác. Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không hề diễn, nhưng có thể chồng phản ứng chân thực của mình lên kịch bản thì vốn chính là một loạt thiên phú.



Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không đi theo kịch bản. Nếu như là những diễn viên trẻ tuổi khác có lẽ sẽ lập tức cắt ngay, sau đó tìm đạo diễn khiếu nại. Nhưng Thẩm Thu Vũ sẽ không làm thế. Một diễn viên lão luyện như ông ta hoàn toàn có thể đáp lại tất cả những tình huống đột ngột phát sinh. Ông ta không khỏi có chút mong chờ, trong tình huống không biết đối thủ sẽ diễn ra tình huống gì mà diễn theo... mới tưởng tượng đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.



Thế là Thẩm Thu Vũ hoàn toàn không nhìn thấy động tác chuẩn bị hô “cắt” của đạo diễn Thiết Ưng, “linh hồn sư phụ” nhập vào người, trừng mắt nhìn cô đệ tử tinh nghịch Bách Lí Dao, đe dọa: “Cho nên con liền đá nó?”



Bách Lí Dao chớp đôi mắt to, hoàn toàn là có gì nói nấy: “Con đang giúp cậu ta sửa cho đúng mà, cậu ta đứng không vững nên mới ngã nhào đấy chứ!”




Bạch Hi Cảnh căn bản không có tâm trạng truy hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay lập tức vươn tay ôm Tiểu Tịnh Trần lên. Tiểu Tịnh Trần ôm lấy cổ của cha ngốc, nằm trên vai anh, nước mắt như viên ngọc đứt dây không ngừng rơi xuống. Tiếng khóc của Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn là một loại phát tiết cảm xúc. Sự hoảng sợ, khủng hoảng... các loại tâm trạng tiêu cực đan xen lấy nhau, có một sức cảm hóa xuyên thấu linh hồn, khiến cho người ta không hiểu sao cũng xót xa khó chịu theo.



Bạch Hi Cảnh vỗ lưng bé, nhẹ giọng dỗ dành, ánh mắt vừa quét một cái liền nhìn thấy mấy con thỏ chết trên đất. Đáy mắt anh rét lạnh, đôi mắt lạnh lùng sắc bén như dao phóng về phía Thiết Ưng. Vị đạo diễn trông như thủ lĩnh thổ phỉ kia trong lòng đột nhiên giật mình, vô thức lùi một bước, sau lưng sợ hãi túa mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt, ông ta thậm chí cảm nhận được sát khí lạnh buốt trong đôi mắt của Bạch Hi Cảnh… Anh ta thật sự muốn giết mình!!!



Nhận thức này khiến trái tim Thiết Ưng rơi mất nửa nhịp, nhưng cẩn thận nhìn lại, đôi mắt đằng sau tấm kính của Bạch Hi Cảnh vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước đây, căn bản không có bất cứ sát ý nào. Lẽ nào sự lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác của chính ông ta mà thôi??



Thiết Ưng bất an lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Đứa trẻ này bị làm sao vậy??”



Bạch Hi Cảnh mặt không biểu cảm quét mắt nhìn thợ làm đạo cụ, sau đó nói với Thiết Ưng: “Nếu các người còn dám lấy những thứ máu me đầm đìa này để dọa con bé thì chúng tôi sẽ đi ngay lập tức. Số tiền phá hợp đồng ít ỏi tôi vẫn chi được, chỉ là làm chậm trễ tiến độ quay phim thì không biết ông có chịu nổi không.”



Sắc mặt Thiết Ưng lập tức tái mét, đây rõ ràng là uy hiếp, uy hiếp công khai có phải không!



Nếu lúc này Tiểu Tịnh Trần rời đi, không chỉ tất cả những cảnh quay trước đó đều không còn giá trị, mà ông ta còn phải tìm diễn viên một lần nữa, dựng phim trường một lần nữa, lãng phí bao nhiêu cuộn phim. Lãng phí bao nhiêu tiền thuê phim trường không nói làm gì, chủ yếu là thời gian của họ không thể chậm trễ được!



Thiết Ưng lập tức nặn ra một nụ cười có thiện chí mờ ảo, giọng nói dịu dàng đến chảy nước, nhưng kết hợp với khuôn mặt thổ phỉ của ông ta thật sự là vặn vẹo không thể nào nói ra được: “Là do tôi suy nghĩ không chu đáo, xin lỗi, xin lỗi nhé! Cái đó... Nếu không hôm nay cha con cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại quay tiếp?”



Bạch Hi Cảnh lạnh lùng liếc ông ta một cái, ôm Tiểu Tịnh Trần xoay người đi mất, đến một từ cũng không thèm nói.