Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 135 : Khoa học là nhà bé trồng đó

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Sau khi làm An Kỳ choáng váng, Tiểu Tịnh Trần tự mình quyết định đi đến bên bờ suối rửa mặt.



Làn sương mỏng buổi sớm quấn quanh đầu mũi khiến tâm trạng con người ta trở nên ôn hoà và bình thản hơn. Nước suối lành lạnh bao phủ lấy bàn tay bé nhỏ. Tiểu Tịnh Trần dường như có ảo giác như mình đã trở về chùa Bồ Đề, vào mỗi buổi sáng sớm bé đều rửa mặt bên con sông nhỏ ở lưng chừng núi như vậy, sau đó xách hai thùng nước nặng lên chạy như điên trở về. Khi các sư điệt hoặc sư huynh cùng xách nước sượt qua bên người bé, ai nấy đều tặng nhau một nụ cười chân thành.



Vài con chim nhỏ líu ríu bay xuống đậu trên những hòn đá nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, mỏ chim sắc nhọn mổ thức ăn trên làn nước trong...



An Kỳ nghẹn họng nhìn trân trân, ánh mắt đờ đẫn, chim không phải đều uống những giọt sương đọng trên lá cây hay sao? Tại sao đến cả những con chim nhỏ trong khu du lịch cũng khác thường như vậy?



Tiểu Tịnh Trần hiếu kỳ nhìn những chú chim nhỏ. Tối hôm qua bé còn tưởng rằng chim chóc đã bị người xấu ăn hết rồi, không ngờ buổi sáng hôm nay lại nhìn thấy mấy chú chim còn sống. Trái tim Tiểu Tịnh Trần bỗng chốc tràn đầy ấm áp và thích thú. Sau khi uống no nước, những chú chim vỗ cánh bay đi. Tiểu Tịnh Trần bất giác đứng dậy, giẫm lên những hòn đá nhỏ giữa dòng suối, chỉ vài bước thôi đã nhảy tới bờ bên kia, ngửa đầu nhìn theo những chú chim đang bay.



An Kỳ mở miệng muốn gọi Tiểu Tịnh Trần lại. Nhưng nghĩ đến bé ngốc hình như vẫn còn đang giận mình, cậu bé thật sự không dám chọc giận Tiểu Tịnh Trần nữa, bèn nuốt lời vừa đến cổ họng xuống. Cậu bé run rẩy giẫm lên những hòn đá nhỏ nhảy qua bờ bên kia, mặc dù không muốn nhưng vẫn làm ướt giày. Cúi đầu nhìn đôi giày ướt sũng nước, An Kỳ cũng không quá để ý nữa, vội vàng chạy đuổi theo Tiểu Tịnh Trần.



Tiểu Tịnh Trần chuyên tâm đuổi theo những chú chim nhỏ đang ríu rít vui vẻ kia, hoàn toàn không để ý đến phương hướng trước mặt mình. Hơn nữa bé trời sinh đã là một người mù đường, cho dù có để ý thì căn bản cũng không phân biệt được những con đường nhỏ chạy giữa những cái cây cao đồng đều như vậy có gì khác nhau.



An Kỳ đuổi theo Tiểu Tịnh Trần. Trong đầu cậu bé không ngừng đấu tranh, “Bây giờ tiến lên tìm Tiểu Tịnh Trần nói chuyện”, hoặc là “Tiếp tục làm một bức tượng theo sau lưng cậu ấy“. Ánh mắt của cậu bé từ đầu đến cuối đều dính trên bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần, hoàn toàn không để ý đến cảnh vật xung quanh.



Dần dần những tia sáng hình như càng lúc càng mờ đi, thậm chí hơi ảnh hưởng tới thị lực rồi. An Kỳ cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, đáng lẽ ra khi mặt trời mọc thì mọi thứ xung quanh phải càng sáng và rõ lên mới đúng, tại sao lại có thể càng ngày càng u ám như vậy được?



Tầm mắt khó khăn lắm mới có thể rời khỏi Tiểu Tịnh Trần, An Kỳ đột nhiên dừng bước lại, hoang mang nhìn quang cảnh lạ lẫm xung quanh rồi hét toáng lên: “Tịnh Trần!”




An Kỳ có thể cảm nhận được rõ ràng những hòn đá cứng rắn đang chà sát lên vai và lưng của mình, cảm giác toàn thân đau rát, trên má cũng bị những cành cây chắn đường cứa thành rất nhiều vết thương nhỏ. Nhưng cậu bé đã chẳng có thời gian đâu mà để ý tới những điều này nữa. An Kỳ hoảng sợ trừng to mắt, ngay phía cuối sườn dốc lại là một vách núi.



An Kỳ căn bản không có thời gian để phản ứng thì đã lập tức rơi xuống vách núi. Cậu bé chỉ cảm thấy dưới người trống rỗng, trái tim lập tức vọt lên tới tận cổ họng. Gió dưới vách núi thổi qua khiến thân thể đang rơi tự do của cậu bé lạnh băng như người chết. An Kỳ vô thức nhắm mắt lại, há miệng cuồng loạn thét chói tai. Kết quả tiếng thét vừa ra khỏi cổ họng thì bé liền cảm thấy mắt cá chân của mình bỗng dưng căng cứng, sau đó cả người liền đụng vào vách đá nhưng đã không còn rơi tiếp nữa.



An Kỳ run rẩy mở to mắt, nhìn xuống đáy vực sâu thăm thẳm mà mặt mày choáng váng. Xoa cái mũi bị đụng đau điếng, An Kỳ run rẩy quay đầu lại, rồi kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần cũng đang bị treo lơ lửng, một tay túm lấy đoạn cây khô trên vách núi, còn một tay thì đang vững vàng túm chặt lấy mắt cá chân của An Kỳ. Tình cảnh hai người bây giờ giống như một xiên thịt nướng đang treo lơ lửng giữa vách núi.



An Kỳ nghẹn ngào nức nở nói: “Tịnh Trần, cậu hãy thả mình ra đi, nếu không thì cả hai chúng ta đều sẽ ngã chết đấy.”



“Được.” Tiểu Tịnh Trần không chút do dự gật đầu rồi buông tay. An Kỳ ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, chỉ có thể há hốc mồm nhìn mắt cá chân của mình tuột khỏi bàn tay của Tiểu Tịnh Trần. An Kỳ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ còn những hình ảnh vô thức điên cuồng lướt qua.



Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy được?... Sao lại như thế? Làm sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy chứ?



Người bình thường đáng lẽ ra sẽ nói: “Có chết cũng không buông tay” hay là “Nếu phải chết thì cùng chết” đại loại như vậy để thể hiện bản thân có tình có nghĩa hơn nữa còn rất trọng tình trọng nghĩa sao. Trên tivi không phải đều diễn như vậy sao. Cậu bé thật tình chỉ là nói một lời khách sáo thôi mà. Người anh em à, sao cậu lại buông tay thật như vậy?



Điều này thật không khoa học!!!!



Đừng bao giờ nói chuyện khoa học với bé ngốc, bởi vì khoa học là nhà bé trồng đó.