Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 141 : Đã nhìn thấy thân thể là phải chịu trách nhiệm nha cưng!

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Dù sao Bạch Hi Cảnh cũng là đệ tử tục gia của chùa Bồ Đề, hơn nữa thời gian anh ở trong chùa còn dài hơn so với Tiểu Tịnh Trần, đương nhiên cũng học được không ít bản lĩnh thực sự. Chẳng qua anh không có bản năng thiên phú giống như dã thú của Tiểu Tịnh Trần, có vài kỹ năng đã nhiều năm không động đến nên khó tránh khỏi những lúc không thuận tay. Anh lần theo dấu vết Tiểu Tịnh Trần để lại và tìm tới đây. Từ xa đã nghe thấy tiếng súng rít bén nhọn, điều này khiến sắc mặt Bạch Hi Cảnh bỗng chốc trắng bệch.



Anh tin chắc rằng bản năng tránh dữ tìm lành của Tiểu Tịnh Trần có thể giúp bé sống rất tốt trong rừng rậm, nhưng những tai nạn này không bao gồm tai nạn do con người gây ra. Tiếng súng này vừa nghe liền biết có vấn đề. Nhớ đến Tô Phóng nửa năm trước đã bị Tiểu Tịnh Trần K.O, sắc mặt cha ngốc bỗng tái mét. Đây rốt cuộc là thể chất thu hút tai nạn gì chứ, chạy đến rừng sâu núi thẳm rồi mà còn có thể gặp phải đám này, quả thật thần kỳ!



Bạch Hi Cảnh điên cuồng chạy về phía phát ra tiếng súng. Khi đến nơi đúng lúc nghe thấy Đường Ân đang phách lối, lại nhìn mặt đất trong vòng bán kính một trăm mét xung quanh Tiểu Tịnh Trần rải đầy phi đao và vỏ đạn, vì thế cha ngốc liền nổi giận. Con mẹ nó, con gái bảo bối của ông đây lại để cho lũ đầu trâu mặt ngựa các ngươi tùy ý bắt nạt sao, thật đúng là không biết trời cao đất rộng!



Thế là... cha ngốc giận dữ, thây người rải xa cả ngàn dặm!



Trên thực tế, thây người chỉ có một mình Đường Ân, bởi vì năm người còn lại và một nhân viên văn phòng đã bị khí phách vênh váo nhất thống thiên hạ của con gái cưng ngốc bẩm sinh dọa cho sợ quỳ xuống đất từ lâu rồi. Cha ngốc và con gái khờ quả nhiên phối hợp vô cùng ăn ý!



Bạch Hi Cảnh ôm lấy con gái bảo bối đang bổ nhào đến, trong lòng vô cùng sung sướng, mũi chân không tự chủ được miết qua miết lại, thế là Đường Ân lại gãy thêm mấy đoạn xương. Tiểu Tịnh Trần ôm lấy cổ cha ngốc hạnh phúc cọ lấy cọ để, hoàn toàn coi mấy người qua đường A, B, C, D kia thành mây trôi.



Mặc dù chuyến thám hiểm rừng rậm lần này chỉ có một ngày một đêm, nhưng Tiểu Tịnh Trần lại cảm thấy dài đằng đẵng. Trẻ con suy nghĩ đơn giản, có sao nói vậy, thế là nhóc con nũng nịu nép vào trong lòng cha ngốc, nói bằng giọng non nớt: “Ba ơi! Con nhớ ba quá ~~!”



Trong lòng cha ngốc lập tức dâng lên một cảm giác sung sướng, phải nói là toàn thân khoan khoái dễ chịu, từ đầu ngón chân đến ngọn tóc đều nhộn nhạo thoải mái đung đưa, ngay cả Đường Ân cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Anh bỏ chân khỏi người Đường Ân, Tiểu Tịnh Trần thuận thế liền cúi xuống, nghiêng đầu hỏi: “Ba ơi, lăng trì là gì vậy?”



Bạch Hi Cảnh liền cứng đờ, từ ngữ hung tàn như vậy làm sao có thể được nói ra từ miệng của con gái bảo bối ngây thơ đáng yêu kia chứ: “Con hỏi cái này để làm gì?”



Bàn tay nhỏ bé chỉ vào Đường Ân đang nằm trên đất giả chết, Tiểu Tịnh Trần thành thật trả lời: “Anh ta nói "Không từ từ lăng trì chơi các người đến chết, tôi thề không làm người..."”
Thời gian của Tiểu Tịnh Trần có hạn, rất nhiều cảnh của Thạch Bí và Bách Lí Dao còn chưa quay, đạo diễn Thiết Ưng lại không muốn tìm diễn viên nhí khác lãng phí thời gian, lãng phí sức lực, lãng phí tiền bạc, lãng phí những cuộn phim đã quay. Thế là ông ta xoắn xuýt ngầm hỏi thăm người đại diện về bệnh tình của An Kỳ, sau đó xác định thời gian cậu bé cần để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi lập tức sắp xếp lại lịch quay những cảnh phim tiếp theo. Nhưng không ngờ là An Kỳ vừa nghe Tiểu Tịnh Trần chỉ còn mấy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh để quay phim liền cố chấp lôi kéo người đại diện, mang khuôn mặt trắng bệch không có chút sắc máu nào trở về, thái độ chuyên nghiệp khiến rất nhiều diễn viên đi trước phải thán phục không dứt!



Nhưng... thật sự chỉ vì yêu nghề thôi sao?



An Kỳ sẽ nói cho người khác biết bởi vì cậu nhóc vô tình nhìn thấy thân thể của Tiểu Tịnh Trần, cho nên đã ra quyết định muốn chịu trách nhiệm tới cùng sao??



Thế là chỉ trong một giây trước đó, Tiểu Tịnh Trần và An Kỳ vẫn còn đang quay thời thơ ấu vui vẻ của Bách Lí Dao và Thạch Bí, giây tiếp theo, đạo diễn vừa hô cắt, An Kỳ đã lảo đảo muốn ngã, được người đại diện ôm trở về nằm trên ghế. Tận mắt thấy tình cảnh như vậy, trừ hai cha con hung ác Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh ra thì tất cả mọi người ở trường quay đều vô cùng đau lòng, xót xa đến tan nát cả trái tim. Ngay cả thầy Thẩm Thu Vũ cũng nhìn An Kỳ với cặp mắt khác xưa, lúc tập lời thoại cũng càng nghiêm túc hơn.



Sau khi quay xong thời thơ ấu của hai người liền trực tiếp nhảy đến thời đại xảy ra nội dung bộ phim, lúc này Bách Lí Dao và Thạch Bí đều đã cải lão hoàn đồng, biến thành lão yêu quái biến thái mang bộ dạng trẻ con.



Bách Lí Dao và Thạch Bí thời thơ ấu và sau khi tẩu hỏa nhập ma trở thành trẻ con đều do Tiểu Tịnh Trần và An Kỳ diễn, nhưng trong bộ dạng trưởng thành là do hai diễn viên thần tượng khác diễn, hai bé chỉ cần diễn đoạn hai người trở mặt thành thù đường ai nấy đi nữa là được rồi.



Sau đó Bách Lí Dao ương bướng nghịch ngợm biến thành một bà già giết người như ngóe. Thạch Bí yếu đuối hay khóc nhè cũng biến thành lão già hèn hạ, bất cần đời. Mặc dù bề ngoài hai người vẫn đáng yêu giống thời thơ ấu, nhưng từ vẻ mặt đến ánh mắt đều phải diễn tả sự khác biệt.



Quần dài bằng lụa mỏng màu tím của Tiểu Tịnh Trần bị đổi thành Hán phục vừa dày vừa nặng. Màu Hán phục đỏ thẫm đậm đến mức như thể lúc nào cũng thấm đẫm máu tươi, mái tóc dài được búi lên, những chiếc tua rủ xuống khẽ đong đưa trước mặt, giữa mi tâm có chấm một nốt chấm đỏ. Cái miệng nhỏ nhắn cũng được tô thành màu đỏ tươi như máu chói mắt, tựa như quỷ vừa thưởng thức dòng máu đỏ tươi của xử nữ xong. Chân mày, khóe mắt dùng cọ phác họa ra những hoa văn kỳ quái, làm tôn lên tròng mắt đen nhánh, trong suốt đến cực hạn nhưng lại trống rỗng và hư không..



Vô tình chạm phải ánh mắt bé, thợ trang điểm cảm thấy dường như trái tim mình như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, lồng ngực đau đớn đến nghẹt thở. Bàn tay kia đang hoàn thành những công đoạn hóa trang cuối cùng đột nhiên run rẩy. Anh ta vội vàng rời tầm mắt, dừng mắt trên gò má của Tiểu Tịnh Trần, cố dời sự chú ý của mình tới đề tài nghiên cứu mang tính học thuật đó là “làm sao để biến mặt bánh bao thành mặt trái xoan”.