Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 146 : Khi tên điên gặp kẻ ngây thơ
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Bạch Uy Thần đúng là vô cùng tủi thân, để trốn tránh cô gái đầu óc có vấn đề này mà cậu đã hóa trang cho mình trông như quỷ rồi, còn cố ý tìm một thằng con trai ẻo lả nhất trong lớp chơi trò mập mờ. Mọi người có biết rằng để mời được vị đại thần “liễu yếu đào tơ” này, cậu đã phải trả giá lớn như thế nào không, chính là để cho cô gái kia biết khó mà lui, không ngờ rằng...
Bạch Uy Thần thầm phát điên trong lòng, tình yêu có thể khiến người con gái trở nên xinh đẹp hơn, nhưng cũng có thể khiến họ trở nên càng điên cuồng hơn, đặc biệt là những cô gái cầu mà không được.
Nhìn khuôn mặt hoàn toàn từ thiên sứ biến thành ác ma của cô gái kia, Bạch Uy Thần cảm thấy có vô số thần thú hung ác chạy nhanh giày xéo lòng cậu. Cậu cắn răng nghiến lợi, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến cực hạn. Lúc sắp bùng nổ, khóe mắt Bạch Uy Thần liếc thấy cách đó không xa có một đám đông sinh vật đang hấp tấp chạy đến. Cậu lập tức bình tĩnh trở lại, mắt phượng hơi nheo lại, ánh mắt đó phải gọi là cao thâm khó dò.
Thiếu nữ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang tới gần, giờ phút này, trong mắt và trong trái tim của cô ả chỉ có tên nhóc ác ma dữ tợn hèn hạ khoác trên mình bộ da cậu bé đáng yêu. Cô yêu Bạch Uy Thần, dùng cả sinh mạng để yêu cậu. Cho nên cậu chỉ có thể là của cô mà thôi. Kẻ nào dám phá hoại tình yêu của cô, cô tuyệt đối sẽ gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Cô gái à, trước khi giết thần giết Phật thì cô hãy quay lại xem phía sau lưng mình đi!!
Đáng tiếc cô gái kia không quay đầu, cho nên cô ta không nhìn thấy các bạn nhỏ đang ùn ùn kéo tới. Tiền Đa Đa ỷ vào thân hình cao to lực lưỡng nên chạy ở phía trước, đỉnh đầu của cậu nhóc đâm thẳng vào ngang lưng của cô gái kia. Cô gái kia không để ý bị đụng phải, lảo đảo ngã về phía Bạch Uy Thần. Bạch Uy Thần nghiêng người tránh sang một bên. Cô gái kia vồ hụt, ngã nhào trên đất. Cô ta tức giận quay đầu, hung dữ nhìn chòng chọc kẻ đầu xỏ gây nên tội.
Tiền Đa Đa sẽ sợ cô ta sao?
Nếu như chỉ có một mình thì có lẽ trong lòng bạn Tiền Đa Đa cũng sẽ cảm thấy hơi chột dạ bởi vì sự chênh lệch về tuổi tác và chiều cao giữa hai người, nhưng hiện tại bọn chúng có nhiều người hơn. Vậy nên Tiền Đa Đa một tay chống hông, tay còn lại chỉ vào cô gái kia, ngón tay mập mạp gần như chọc vào chiếc mũi xinh đẹp của cô ta, quát lên: “Bà cô kia, bắt nạt trẻ con là không đúng!”
Bà… cô!
Đây tuyệt đối là thứ vũ khí tàn ác nhất để giết chết một cô gái trẻ. Sắc mặt cô gái kia lập tức tái mét, không khách khí mà vung nắm đấm lên: “Mày nói ai là bà cô đấy hả thằng nhóc chết tiệt kia!”
Động tác của cô ta quá nhanh, Tiền Đa Đa căn bản chưa kịp phản ứng lại đã bị tát vào mặt “bốp…” một tiếng giòn vang, trên gò má phúng phính lập tức hiện lên năm vết ngón tay. Cả đám nhóc đều vô cùng sửng sốt. Tiền Đa Đa ngơ ngẩn ôm gò má mình, đau đến mức hoa cả mắt. Cậu nhóc nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trong nước bọt lại hiện lên tia máu.
Tiền Đa Đa và cái cô này tại sao lại đánh nhau??
Vì sao mặt Tiền Đa Đa toàn là những vết máu lại cười rạng rỡ như vậy, mà dì này trừ lỗ tai bị cắn in dấu răng rớm máu ra thì hầu như không bị thương chút nào (bị giựt tóc rốt cuộc đau như thế nào tiểu hòa thượng tỏ vẻ không hiểu) thế mà lại khóc thê thảm như thế?? Chuyện này thật là không khoa học!!!
Tốc độ vận hành CPU của não Tiểu Tịnh Trần quá thấp, bình thường chậm nửa nhịp, một nhịp là rất bình thường. Khi có quá nhiều câu hỏi tích tụ trong cùng một thời điểm thì phản ứng của bé chậm hai ba nhịp cũng không hiếm thấy. Thế là sau khi vất vả lý giải rõ ràng toàn bộ các câu hỏi, Tiểu Tịnh Trần quyết định tìm ra sự thật.
Ba nói, có gì không biết thì hãy hỏi ba, ba không ở đó thì hỏi anh trai!
Thế là...
“Anh ba, em gọi anh là anh ba thì sai sao? Tại sao cái dì này lại tức giận mà mắng em như vậy?”
“Anh ba, anh hôn em là sai sao? Tại sao dì này đột nhiên lại muốn đánh em??”
“Sư phụ nói, đấm vào mặt người khác là so tài, tát vào mặt người khác là sỉ nhục. Anh ba ơi, tại sao dì này lại tát Tiền Đa Đa?”
“Anh ba ơi, Tiền Đa Đa còn chưa khóc, tại sao dì này lại khóc? Chẳng lẽ tai chảy máu đau hơn mặt chảy máu sao?”
Tiểu Tịnh Trần giống như một đứa trẻ tò mò, thoáng cái đã ném ra một đống câu hỏi. Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của bé trong vắt như nước suối trên núi. Giọng trẻ con vừa mềm mại vừa non nớt, mặc dù không vang lắm nhưng lại lanh lảnh lọt vào trong lòng mỗi người. Tất cả mọi người đều không nhịn được quay đầu nhìn đứa bé vừa cất tiếng hỏi này, không hiểu sao lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của bé.