Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 148 : Kết quả bài thi nhiều 2 nhất trong lịch sử

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Cậu thiếu niên từ tốn mà kiên quyết muốn rút ngón tay của mình về, nhưng Tiểu Tịnh Trần đang chơi rất hăng say nên hoàn toàn quên mất ngón tay này thuộc về một người anh trai xa lạ chứ không phải của cha ngốc. Thế là Tiểu Tịnh Trần theo bản năng nắm chặt không cho món đồ chơi của mình chạy mất. Nếu như là Bạch Hi Cảnh, với sức lực của anh, trong tình huống cần thiết vẫn có thể rút ngón tay về, nhưng thiếu niên này thì...



Cậu thiếu niên chỉ cảm thấy xương ngón tay đau nhức, đốt ngón tay thì dường như sắp vỡ vụn ra. Cậu ta sợ đến mức không dám động đậy nữa, chỉ nhếch mép một cách cứng ngắc, đôi mắt ngập nước lóe lên tia sáng vô tội: “Em đang nói gì thế, tại sao anh nghe mà không hiểu?”



Tiểu Tịnh Trần vẫn không ngẩng đầu lên, ngón tay bé nhỏ cầm “ngón tay đồ chơi” rồi đưa vào trong miệng, dọa cho thiếu niên kia suýt chút nữa quỳ xuống đất. Bạch Uy Thần vội túm lấy cổ tay của bé lại, cậu trừng mắt: “Ngón tay bẩn lắm, mút ngón tay sẽ bị tiêu chảy đó.”



Tiểu Tịnh Trần bĩu môi, có chút đáng tiếc buông ngón tay của cậu thiếu niên ra, nói: “Mỗi lần Khoai Tây không nghe lời, sư điệt Minh Bảo luôn có cách khiến nó phải nghe lời. Lúc sư điệt Minh Bảo dạy Khoai Tây, trên ngón tay luôn có một mùi hương, mùi hương đó rất giống với mùi trên ngón tay của anh trai kia nha!”



Nha cái em gái mi! Khuôn mặt thiếu niên hơi biến sắc, rụt mạnh tay về, nhưng nửa đường lại bị Bạch Uy Thần giật lại.



Từ lúc Tịnh Trần giày vò con hổ trắng lộng lẫy của nhà họ Lạc, Bạch Hi Cảnh liền đặc biệt làm một bài phổ cập khoa học nho nhỏ cho các thiếu niên nhà họ Bạch. “Khoai Tây” mà Tiểu Tịnh Trần nói tuyệt đối không phải là nguyên liệu nấu ăn phổ biến có hàm lượng tinh bột cực kỳ cao về mặt ý nghĩa, mà đơn thuần chính là vị vua uy vũ và khí phách của thảo nguyên – Sư tử đực!!



Có thể khiến cho một con sư tử nóng nảy do không được ăn thịt mà lên cơn điên phải nghe lời, tuyệt đối không phải chuyện mà một chút “mùi hương” có thể làm được.



Bạch Uy Thần không quan tâm đến sự giãy giụa của cậu thiếu niên. Cậu cưỡng ép đặt ngón tay kia vào chóp mũi mình hít mạnh. Mặc dù khứu giác của cậu không nhạy bén như của Tiểu Tịnh Trần, nhưng lỗ mũi cậu cũng rất tinh. Một mùi hương nhạt đến mức gần như không ngửi thấy được khiến gương mặt của Bạch Uy Thần lập tức biến sắc. Cậu hung dữ nhìn chằm chằm thiếu niên nọ, nghiến răng nghiến lợi: “Hàn Hiểu Phong!!”



Sắc mặt thiếu niên hơi trắng bệch. Cậu ta lấy lại khí chất yếu ớt không xương như đóa sen trắng, bình tĩnh nhìn Bạch Uy Thần nói: “Cậu có tin tôi hay không!!”



Lời này vừa nói ra, rõ ràng là ngầm thừa nhận sự “tố cáo” của Tiểu Tịnh Trần. Sắc mặt của Bạch Uy Thần cũng trắng nhợt. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng người bạn, người anh em thân thiết sống chết có nhau lại “hãm hại” mình như vậy.




Cô Nguyễn tỏ vẻ, do cô giáo khác chấm nên cô không còn cách nào khác rồi biết hay không!



Việc Tiểu Tịnh Trần viết ra một loại chữ số khác thật ra cô Nguyễn đã quen rồi. Nếu cô được chấm bài thi này thì ít nhất ở câu viết chữ số, Tiểu Tịnh Trần chắc chắn có thể đạt được không ít điểm. Nhưng thật đáng tiếc là giáo viên lớp khác hoàn toàn không thể nhìn ra nổi chữ số xấu như gà bới của bé, cho nên Tiểu Tịnh Trần bi thảm rồi!



Thang Miêu Miêu đồng cảm vỗ vai Tiểu Tịnh Trần, chân thành an ủi: “Có thể được hai điểm đã là rất tốt rồi.”



Vốn tưởng rằng Tiểu Tịnh Trần sẽ rất buồn, Thượng Quan Triết thậm chí đã nghĩ sẵn trong đầu nội dung để chốc nữa an ủi người đẹp trong lòng mình. Kể từ sau khi biết Tiểu Tịnh Trần là con gái, cậu nhóc đào hoa này không còn áp lực mà bắt đầu tấn công bé mạnh mẽ. Nhưng thật đáng tiếc, em gái trời sinh ngốc nghếch, chỉ cho rằng Thượng Quan Triết đối xử tốt với mình như vậy hoàn toàn xuất phát từ tình bạn, nên mới yên tâm thoải mái tiếp nhận. Bé cũng dốc hết sức đối xử tốt với Thượng Quan Triết, làm Thượng Quan Triết cảm thấy rất đắc ý... Sau đó lại phát hiện ra em gái đối xử với các bạn học sinh nam khác cũng tốt như vậy, Thượng Quan Triết lại buồn bực, Chậc chậc. Thật giống một tên ngốc mà!



Tóm lại chuyện mọi người lo lắng hoàn toàn không xảy ra. Nghe thấy Thang Miêu Miêu an ủi, Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhếch miệng nở một nụ cười ngọt ngào: “Ừ, ba mình nói chỉ cần kiểm tra không phải điểm âm là được rồi, trên không điểm là sẽ có thưởng.”



Thang Miêu Miêu: “...” Tại sao cô bé lại không có một người cha ngốc nghếch bất thường như vậy, cào tường! Đây cũng là tiếng lòng của tất cả học sinh trong lớp.



Cô Nguyễn quỳ rồi, đụng phải một người cha ngốc “sáng suốt” như vậy, người làm giáo viên như bọn họ có thể có cách gì, có thể có cách gì chứ!



Hai tiết Toán, cô Nguyễn nghiêm túc giảng giải nhiều lần toàn bộ bài thi. Trong lúc giảng bài, cô luôn vô thức nhìn Tiểu Tịnh Trần, xem liệu bé có đang nghiêm túc nghe giảng hay không. Nhưng mà nói thật, chỉ cần em gái Tiểu Tịnh Trần không cười, có dùng kính hiển vi cũng không nhìn ra được rốt cuộc là bé đang chăm chú nghe giảng hay là đang thất thần. Thật đó, bởi ở cả hai trạng thái này, nét mặt của bé đều trống rỗng trông không có gì khác nhau hết. Ngoại trừ cha ngốc, thật sự không có ai nhận ra được... Ồ, sai rồi, có lẽ vẫn còn một người có thể phân biệt được…



Chính là nam chính không biết đang trốn ở cái xó xỉnh nào trộm thức ăn!