Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 152 : Em gái trưởng thành rồi

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thôi được rồi, đây chỉ là một câu miêu tả mang tính hình tượng hóa nhưng cũng đủ để một đứa trẻ chưa trưởng thành hẳn trở thành một thiếu niên hào hoa phong nhã. Đương nhiên chớ nên hiểu lầm, người chúng ta đang nhắc tới không phải là Bạch Tịnh Trần, mà là Bạch Lạc Thần.



Bạch Lạc Thần mười bốn tuổi cuối cùng cũng lên cấp hai. Từ một quỷ nhỏ tinh nghịch với gương mặt bánh bao chuyên đi gây chuyện, cậu đã trở thành một thiếu niên ngỗ ngược đẹp trai anh tuấn. Thật ra thì đường tình duyên của cậu cũng không tệ, hơn nửa số nữ sinh trong lớp đều thầm thích cậu. Hôm nay tặng hộp bánh quy, ngày mai tặng thanh sô-cô-la, trên mặt bàn, trong hộc bàn của Bạch Lạc Thần luôn nhét đầy những món quà nhỏ tinh xảo. Đương nhiên tình huống tương tự cũng xảy đến với các thiếu niên khác nhà họ Bạch. Vậy mới nói, sinh được một đứa con anh tuấn, đẹp trai, tính tình tốt thật sự có thể tiết kiệm được không ít tiền.



Thế nhưng dạo gần đây, Bạch Lạc Thần vô cùng buồn bực, một nữ sinh to gan lớn mật ở lớp kế bên đã tỏ tình với cậu. Sau khi bị cậu từ chối thẳng thừng mà cô bé vẫn kiên trì không từ bỏ, mỗi ngày một bức thư tình không hề lặp lại nội dung. Biết bao nam sinh ghen mộ đố kỵ, chua xót cảnh cáo Bạch Lạc Thần phải trân trọng hạnh phúc trước mắt, nhưng mà… Trân trọng hạnh phúc em gái mày ấy! Ông đây là một cành hoa mới mười bốn xuân xanh, ai muốn tìm một người bạn gái còn to lớn hơn cả mình chứ! Lật bàn!



Tiếng chuông vừa reo lên, Bạch Lạc Thần liền vội vàng thu dọn đồ đạc sau đó chạy như điên, kết quả vừa chạy tới đầu cầu thang liền nhìn thấy nữ lực sĩ kim cang kia đang chống hông đứng đó nở nụ cười dâm tà. Bạch Lạc Thần tức thì bị dọa đến biến sắc, quay người vắt chân lên cổ bỏ chạy. Trong tiếng cười ầm ĩ của các bạn trong trường, cậu dùng tốc độ chạy 100m nước rút nhảy ra khỏi cổng trường, sau lưng chính là nữ lực sĩ kim cang bám riết không buông.



Thật ra ngoại hình của nữ lực sĩ kim cang không tệ chút nào, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, trông khá tích cực, khỏe khoắn. Thế nhưng mẫu hình Bạch Lạc Thần ưa thích là những em gái dịu dàng nhỏ nhắn dễ thương, chứ không phải là nữ vương lực sĩ kim cang có thể khiến cậu trở nên nhỏ bé, đáng yêu. Vậy nên nữ lực sĩ kim cang đã được định trước là sẽ thất bại.



Hai chân của Bạch Lạc Thần thay phiên nhau chạy với tốc độ nhanh nhất. Nhưng nữ vương lực sĩ ở phía sau lại giống như chó ngao Tây Tạng ngửi được mùi thịt thơm mà đuổi theo không rời, khiến Bạch Lạc Thần bi thương nước mắt chảy thành sông. May mà hai năm trước nhờ có đại minh tinh Khưu Vân đích thân tìm đến cửa bái sư, cậu cũng mặt dày theo học chút công phu của em gái nhỏ, tuy mỗi ngày phải nhìn thấy khuôn mặt đê tiện của mấy tên khốn kiếp Lăng Phi, Hàn Hùng, nhưng ít nhất sức lực của cậu cũng được nâng lên ít nhiều, cảm ơn sự bồi dưỡng của em gái nhỏ! Hallelujah (lời khen ngợi Thiên Chúa)… Hử?



Em gái nhỏ!!!!



Khoảnh khắc ấy, trong đầu Bạch Lạc Thần “Tinh…” một tiếng sáng đèn, bước chân của cậu chuyển hướng, không hề do dự chạy điên cuồng về phía trường tiểu học số một. Nữ lực sĩ kim cang vẫn tiếp tục bám riết phía sau không buông, vừa đuổi theo còn vừa gào lên: “Bạch Lạc Thần, cậu đừng như vậy, mình thật lòng thích cậu. Nhưng mình sẽ không cưỡng ép cậu, mình có thể đợi. Mình nhất định sẽ đợi đến ngày cậu yêu mình.”



Đợi em gái mi ấy!
Nữ lực sĩ kim cang cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn không thể chống đỡ được đánh tới ngực mình, khiến cho hai hạt đậu đỏ chẳng dễ gì mới phát triển được chút thiếu chút nữa bị đánh xẹp xuống. Cả người cô ta lảo đảo va vào tường, đụng đến mức cả người đều choáng váng. Cùng lúc đó, xung quanh vang lên tiếng giễu cợt của đám học sinh tiểu học.



Bạch Lạc Thần cảm động đến mức lệ nóng tràn khóe mắt. Cậu lại hôn mạnh Tiểu Tịnh Trần thêm một cái, sau đó kiêu ngạo nói với nữ lực sĩ kim cang: “Đã biết lợi hại chưa, sau này hãy cách xa tôi ra. Bạn gái tôi rất thích ăn giấm (ghen) đó, cẩn thận sau này em ấy sẽ quạt cậu bay khỏi thành phố S.”



Nữ lực sĩ kim cang vịn tường đứng dậy, rưng rưng nhìn Bạch Lạc Thần, lại hung dữ trợn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, sau đó che mặt khóc lóc chạy đi.



Nữ lực sĩ kim cang đi rồi, Bạch Lạc Thần ôm Tiểu Tịnh Trần lên xoay mấy vòng mới thả bé xuống: “Em gái, em đúng là phúc tinh của anh.”



Tiểu Tịnh Trần: “…” Cô bé vuốt lại mái tóc dài đen óng, im lặng nhận lấy balo Vệ Thủ đưa tới, không nói tiếng nào xoay người bỏ đi.



Anh mới là em gái, cả nhà anh đều là em gái, cả sổ hộ khẩu nhà anh đều là em gái! - Người ta là con trai hẳn hoi!



Được rồi, Bạch Hi Cảnh chỉ bảo Tiểu Tịnh Trần hình thành thói quen nuôi tóc dài, nhưng lại vẫn chưa xoay chuyển được suy nghĩ vặn vẹo của cô bé, Haiz!



Khưu Vân đã rời đi trước khai giảng. Mặc dù anh ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới học nghệ thành tài có thể xuất sư, nhưng như vậy đã đủ để lăn lộn trong giới giải trí rồi.