Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 155 : Bàn tay không kỳ diệu

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Thang Miêu Miêu giằng lấy gói snack trong tay Tiểu Tịnh Trần, bốc một nắm snack khoai tây nhét vào trong miệng mình, nhai một cách tàn bạo. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, rất biết lắng nghe mà thuận theo ý của cô bé, lại tiếp tục cúi đầu xuống lôi từ trong cặp ra một gói khoai tây Lonely God, mở ra, bốc một nắm nhét vào trong miệng, quai hàm phồng lên nhai ngấu nghiến, “rắc rắc” tiếp tục ăn rất vui vẻ.



Cả người Tống Siêu đều xụi lơ ở trên bàn. Cậu bé lười biếng liếc nhìn hai bé gái dễ thương mắt to trừng mắt nhỏ ở hàng ghế phía trước, vươn cánh tay lên, ngón tay móc lấy gói snack trong tay Tiểu Tịnh Trần, rồi nhón một miếng khoai tây Lonely God, ngửa đầu ném vào trong miệng mình, ăn đến độ toàn thân đều rạo rực bong bóng màu phấn hồng.



Tiểu Tịnh Trần ngây người nhìn ngón tay mình lần nữa trống không, vô cùng bình tĩnh thong dong. Bé không nói tiếng nào lại lôi một gói snack bắp ngô từ trong cặp sách ra, xé vỏ rồi tiếp tục bốc một nắm nhét vào trong miệng, sau đó còn rất yêu thương bạn bè mà đưa gói snack đưa cho Vệ Thủ đang ngồi bên cạnh: “Ăn không?”



Vệ Thủ: “...” Chàng tráng sĩ nhỏ kiên định trước giờ chưa từng ăn quà vặt đã không thắng được đôi mắt to trong suốt của bé gái dễ thương trắng mịn kia. Cậu lặng lẽ nhận lấy túi snack, nghiến răng kiên cường bất khuất nhét thứ thực phẩm rác rưởi đầu độc gây hại kia vào dạ dày của mình.



Đồ ăn vặt trong cặp sách rất nhanh liền bị các bé gái và bé trai dễ thương ở xung quanh phân chia sạch sẽ. Tiểu Tịnh Trần nhìn chiếc cặp trống rỗng, trầm mặc hai giây, bàn tay nhỏ chùi lên ống quần, cũng không nhìn thấy bé làm động tác gì nữa, bàn tay vừa lần mò, lòng bàn tay liền xuất hiện một trái cam to tươi ngon mọng nước. Bé nhếch miệng cười làm lộ ra hai má lúm đồng tiền, ngay trước mặt Thang Miêu Miêu đem trái cam bỏ vào trong cặp sách của mình.



Thang Miêu Miêu chớp chớp mắt, động tác gặm khoai tây chiên ngừng lại, tại sao lại có cảm giác trái cam này hơi quen quen...



“Á…” Thang Miêu Miêu đột nhiên kêu lớn một tiếng, cô bé ném gói snack khoai tây ra, điên cuồng lục lọi cặp sách của mình, vừa lục vừa lảm nhảm: “Không có, không có, không có, tự nhiên không có nữa rồi!”



Rút đầu ra khỏi cặp sách, Thang Miêu Miêu dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Tiểu Tịnh Trần. Khóe miệng Tiểu Tịnh Trần nhếch lên, lộ ra một cười xinh đẹp vừa chân thành vừa thuần khiết. Thang Miêu Miêu đau xót kêu lên một tiếng rồi nhào lên mặt bàn lăn lộn: “Á a a a a. Cam của mình, trái cam thân yêu của mình cứ như vậy mà một đi không trở lại rồi. Hu hu hu, sao lại có thể như thế được!!!



Tống Siêu ném từng miếng snack Lonely God vào trong miệng, bộ dạng hả hê nhìn Thang Miêu Miêu gặp họa, khóe mắt quét một lượt, toàn thân cậu cứng đờ, kinh ngạc chớp mắt. Tại sao cậu lại cảm thấy trái táo lớn màu đỏ thẫm trên tay em gái Tịnh Trần quen mắt thế nhỉ...??




Cô Nguyễn vô cùng đau đầu. Cô nhóc này chỉ ghi mỗi kết quả, ai mà biết được là kết quả bé tính ra hay là đi coi cóp!



Vốn dĩ nhìn thấy điểm số môn Toán của Tiểu Tịnh Trần tăng cao, cô Nguyễn thật sự rất vui. Kết quả vừa lên lớp ba, cô liền nhận được những lời khóc lóc nghẹn ngào của giáo viên dạy Ngữ văn. Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu, là giáo, viên, môn, Ngữ, văn.



Tiểu Tịnh Trần khó khăn lắm mới làm quen được với bảng chữ cái phiên âm, lại vấp phải việc môn tiếng Anh lớp ba bắt đầu phổ cập kiến thức, vậy nên bảng chữ cái phiên âm tiếng Trung và bảng chữ cái tiếng Anh trông tương tự nhau liền bị xáo trộn, các phụ âm, nguyên âm và từ đơn loạn thành một nồi cháo. Giáo viên Ngữ văn vừa nhìn thấy chút hy vọng lại trực tiếp rơi xuống vực sâu, tức đến mức bệnh tim của cô suýt chút nữa thì phát tác!



Tục ngữ nói có so sánh mới có chênh lệch, trước đây tất cả giáo viên đều bị em gái này hố, giáo viên Ngữ văn còn không cảm thấy làm sao. Thế nhưng giờ đây khi thành tích Toán học của Tiểu Tịnh Trần đã trở thành nhân tài kiệt xuất của khối, còn môn Ngữ văn mới vừa có chút khởi sắc thì lại bị giáo viên tiếng Anh đạp đổ. Giáo viên Ngữ văn vô cùng đau lòng nhức óc...



Nhưng lại không có cách nào, em gái thật tình không hiểu, lại không phải cố ý đối đầu với cô!



Do đó khi so sánh với giáo viên dạy Văn, cô Nguyễn cảm thấy bản thân tương đối viên mãn, không phải chỉ là không viết quá trình giải Toán thôi sao, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi!



Sau khi tan học, Thang Miêu Miêu mới nhớ tới sự việc cần buôn với Tiểu Tịnh Trần: “Tịnh Trần, cậu có biết chị gái lực sĩ kim cang hôm qua đã đuổi theo anh cậu là ai không?”



Tiểu Tịnh Trần cắn trái dâu tây tươi ngon mọng nước, mù tịt lắc đầu, hoàn toàn không thấy Ngải Mỹ ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào trái dâu tây mà nước mắt giàn giụa.