Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 16 : Phong thái tao nhã quý tộc của khang sư phụ
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
Bạch Hào Sơn lẳng lặng theo sau Tiểu Tịnh Trần, đừng nói là mục tiêu bị theo dõi, đến ngay cả người đi đường cũng không có mấy người chú ý đến mỹ nam anh tuấn này. Nhưng mà rất nhanh, mỹ nam cũng chịu không nổi mà cảm thấy phiền muộn. Anh nhìn theo bóng dáng Tiểu Tịnh Trần đi qua cửa quán KFC lần thứ sáu, buồn rầu vô hạn nghĩ, tiểu thiếu gia, rốt cuộc là cậu có vào hay không?
Nếu cậu thực sự muốn ăn KFC thì đi vào đi, Lão Đại sẽ không tức giận đâu. Đồ ăn vặt gì gì đó trước mặt người cha ngốc nghếch chiều chuộng con trai không có giới hạn đều chỉ là mây bay. Bộ dạng cậu rõ ràng muốn vào nhưng lại kiêu ngạo không chịu vào như thế này, thật là biết trêu ngươi tôi mà~!
Nhưng thực tế thì...
Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn nhớ đến lời căn dặn của cha, ăn điểm tâm uống chút trà chiều, vì vậy mục tiêu của bé là quán điểm tâm. Thế nhưng trong tâm trí của Tiểu Tịnh Trần, điểm tâm là gì?... Là màn thầu, bánh bao, bánh nướng…v…v…
Gì mà KFC, gì mà McDonald"s, gì mà Pizza Hut, gì mà Haagen-Dazs, gì mà Starbucks,... đều chỉ là mây bay. Vậy lý do vì sao bé lại đi qua đi lại những sáu lần trước cửa hàng KFC... Thực ra thì lí do rất đơn giản, bé lại lạc đường rồi!
Đến lần thứ bảy đi qua cửa hàng KFC, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng đột nhiên nhận ra, chỗ này hình như vừa mới đi qua mà!
Thế là Tiểu Tịnh Trần quyết định sẽ rẽ vào đầu đường trước mặt, bắt đầu cuộc hành trình lặp đi lặp lại vô hạn trước một cửa hàng KFC khác.
Bạch Hào Sơn biết rằng trên thế giới này có không ít người cảm giác phương hướng rất kém, nhưng hôm nay nhận thức của anh ta đã được nâng lên một tầm cao mới. Thực sự là anh ta chưa từng gặp qua người nào mù đường đến mức độ này... Đừng nói là gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Ngay lúc mỹ nam mặt đơ đang sùng bái bệnh mù đường của Tiểu Tịnh Trần thì cuối cùng cũng có một thiên sứ đến cứu vãn số mệnh của anh. Có người vô cùng kinh ngạc vui mừng gọi tên tiểu thiếu gia, quan trọng nhất là người này lại biết đường.
“Tịnh Trần...!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nói: “Ba nói để em ra ngoài ăn điểm tâm uống trà chiều, điểm tâm với trà chiều của em đâu?”
Nhóm thiếu niên: “...” Tôi đi chết đây, bé cho rằng bản thân là quý tộc nước Anh sao, còn điểm tâm với cả trà chiều!
Nhóm thiếu niên đều đồng tình lựa chọn bỏ qua lời nói của bé, nhưng Tiểu Tịnh Trần vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào Lăng Phi, nhìn đến nỗi Lăng Phi toát cả mồ hôi lạnh. Cuối cùng, vẫn là Tam Ca không nhìn nổi nữa, đi xuống tầng dưới rồi rất nhanh đã chạy về.
Một chai trà xanh Khang sư phụ đã mở nắp đưa đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần. “Này, trà chiều của em đây.” Sau đó đặt một túi bánh đậu xanh bên cạnh chai trà xanh, “Điểm tâm của em, ăn từ từ nhé!”
Nhóm thiếu niên: “...” Tập thể ngưỡng mộ sùng bái khí phách của Tam Ca, chai trà xanh ba tệ rưỡi cộng thêm bánh đậu xanh một tệ, tổng cộng chưa đến năm tệ, nhưng vẫn có thể làm ra vẻ quý tộc tao nhã. Không hổ là Lão Đại, quả nhiên khác người ~!
Tiểu Tịnh Trần một tay cầm miếng bánh đậu xanh bỏ vào miệng, tay còn lại bưng chai trà xanh uống một ngụm, hai má căng phồng ăn không ngừng, còn không quên nhìn về phía Tam Ca chân thành nói: “Cảm ơn, anh đúng là người tốt!”
Tam Ca:“...”
Mẹ ~ Ông đây trong game tung hoành bốn phương giết người như ngóe, biệt hiệu Huyết Tinh Tam Thiếu, người tốt… người tốt gì chứ… Thường thôi thường thôi ~
Bởi vậy, Tam Thiếu trong sáng đang ngượng ngùng đó!