Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 190 : Mãnh hổ đấu với mãng xà hung ác

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Tiết trời tháng mười hai đã rất lạnh rồi, nhưng thời tiết ở thành phố S vẫn rất đẹp. Tuyết vẫn chưa rơi sớm như vậy, ánh mặt trời chiều mang theo sự ấm áp chiếu lên người khiến người ta cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ. Trong hoa viên phía trước khoa Nội trú của bệnh viện Số Một thành phố có không ít bệnh nhân dưới sự giúp đỡ của người nhà ra ngoài hít thở không khí, thư giãn.



Tiểu Tịnh Trần ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một tấm chăn lông, trên người mặc áo bông dày, cổ áo lông làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn yếu đuối giống như búp bê thủy tinh đẹp đẽ mà dễ vỡ. Bạch Hi Cảnh ngồi trên chiếc ghế dài đối diện cô bé, trong tay đang cầm một quyển truyện nhỏ giọng đọc. Giọng kể trầm thấp dịu dàng ôn hòa mang theo chút khàn khàn cuốn hút, quả thực là một loại hưởng thụ của thính giác.



Cha thì đẹp trai, con gái đáng yêu, dưới ánh mặt trời ấm áp tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Những người qua đường đều không nhịn được mà ngắm nhìn, lại không có ai dám quấy rầy một khung cảnh yên tĩnh hòa hợp như thế.



Tòa nhà khám bệnh bên kia đột nhiên mơ hồ vang lên tiếng ồn ào. Âm thanh ồn ào vẫn chưa hoàn toàn lan ra liền chìm xuống, xa xa truyền đến một tiếng thú rống kìm nén. Những người nghỉ ngơi trong hoa viên đều đứng lên, nghển cổ nhìn về phía xa liền thấy một con hổ lớn màu trắng đẹp đẽ đang chậm rãi đi về phía bên này.



Mãnh hổ đột ngột xuất hiện đương nhiên sẽ gây ra sự hoảng loạn. Những đứa trẻ được cha mẹ ôm chặt trong lòng. Những người bệnh được các nhân viên chăm sóc vội vàng đưa về tòa nhà nội trú. Có người muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị nhân viên bệnh viện lễ phép ngăn lại. Hoa viên rất nhanh liền trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai cha con khiến người khác chú ý kia. Trên cửa sổ các phòng bệnh của tòa nhà nội trú đứng đầy người. Bọn họ một mặt rất sợ hãi mãnh hổ, mặt khác lại không kìm nén nổi những ý nghĩ tò mò nhiều chuyện bẩm sinh của mình, thậm chí còn cầm di động chụp ảnh ghi hình chuẩn bị đăng tải lên mạng. Chỉ là chức năng ghi hình của bọn họ vừa mới mở ra liền bị các bảo vệ ẩn ở chỗ bí mật nào đó lễ phép mời đi uống trà, không đến nỗi phải chịu hình phạt bị ăn đánh, nhưng thẻ nhớ thì đừng nghĩ có thể giữ lại được.



Các người thích xem náo nhiệt, thích hóng hớt, không thành vấn đề, nhưng tất cả những việc xảy ra trong bệnh viện chỉ có thể dừng lại trong bệnh viện, tuyệt đối không thể để bất cứ người nào bên ngoài bệnh viện biết được. Đây là giới hạn chịu đựng cuối cùng của Bạch Hi Cảnh. Không được nói anh bá đạo, ngang ngược, độc tài không nói lý lẽ. Ở thành phố S này, anh chính là lý lẽ.



Quan chức đảm nhiệm chức vụ ở thành phố S không phải chịu sự kiểm soát gây khó dễ của chính phủ cấp trên. Thương nhân làm ăn ở thành phố S không phải nộp những loại thuế thu nhập linh tinh không hợp lý. Cư dân sống trong thành phố S không cần phải lo lắng bị bóc lột, bị áp bức, bị các loại “tăng giá” làm cho hao mòn là vì sao?



Bởi vì tất cả mọi thứ ở đây đều do Bạch Hi Cảnh quyết định, cho dù là chính sách nhà nước được ban bố đến đây cũng còn phải qua Bạch Hi Cảnh cho phép mới có thể thực thi.



May mắn là, Bạch Hi Cảnh là một người khoan dung!!!




Thiết Quân khẽ gật đầu chào hỏi với Bạch Hi Cảnh, sau đó mới cười nói: “Mấy ngày nay cháu không tới, Thái Bao mắc bệnh tương tư rồi, ăn cũng không ngon, không còn cách nào khác, lão gia đành phải bảo chú đưa nó tới chơi với cháu. Ha ha, nhìn thấy cháu, tinh thần của nó tốt lên rất nhiều rồi.”



“Gào...” Anh mới mắc bệnh tương tư, cả nhà anh đều mắc bệnh tương tư, cả hộ khẩu nhà anh mắc bệnh tương tư, cả chủng tộc nhà anh mới mắc bệnh tương tư~!



Tiểu Tịnh Trần vuốt ve đầu của Thái Bao, nhếch miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Cảm ơn chú~!”



“Không cần cảm ơn, chú còn có việc phải đi trước đây. Hai ngày nữa chú lại tới thăm cháu.”



“Vâng, tạm biệt chú.”



“Tạm biệt.” Sau khi tạm biệt Tiểu Tịnh Trần, Thiết Quân hạ mắt nhìn chằm chằm Thái Bao: “Tao đi đây, mày không tiễn à?”



“Gào...” Thái Bao chậm rãi quay người, nằm xuống, chổng cái mông béo ú về phía Thiết Quân, cái đuôi lông tơ dài mịn lúc la lúc lắc~



Thiết Quân: “...”