Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 193 : Sống không bằng chết

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Lời nói của Tiểu Tịnh Trần phải nói là thẳng thắn hùng hồn chắc như đinh đóng cột khiến Bạch Hi Cảnh cũng muốn hoan hô khen hay. Con người mà, nên có oán báo oán, có thù báo thù. Người ta suýt giết chết bạn. Bạn chẳng những không tức giận, lại còn mỉm cười cho qua, hóa giải hận thù, cứ muốn khen ngợi người ta giết rất hay. Đó không gọi là từ bi lương thiện, đó gọi là thánh mẫu ngây thơ.



Con gái của Bạch Hi Cảnh anh làm sao có thể là loài sinh vật kỳ lạ, lãng phí lương thực thế chứ!



Duyên Sân ngược lại không hề bất ngờ chút nào. Hắn ta hơi ngẩng đầu, nhìn Tiểu Tịnh Trần trên chiếc giường nhỏ với trạng thái tinh thần không hề biết sợ, nói: “Giết tao rồi thì mày sẽ phạm phải sát giới. Cho dù không phải mày đích thân ra tay, cũng không thể thay đổi sự thật tao vì mày mà chết. Mày không xứng là đệ tử Phật gia.”



Khốn kiếp! Đại Sơn, Tiểu Sơn tức đến mức thiếu chút nữa thì bẻ gãy cổ Duyên Sân. Mày là hung thủ giết người thật sự lại còn nói cái gì mà “Đệ tử Phật gia”. Để Phật Tổ người ta bị dính líu mà không thấy thẹn hả. Hai anh em dứt khoát động thủ, mỗi người cầm một bên cánh tay của Duyên Sân vặn ra đằng sau, mạnh mẽ ép hắn xuống, bắt hắn từ ngồi chuyển thành quỳ. Bị ép phải quỳ trước một cô bé mười hai tuổi, điều này cũng thật sự khiến Duyên Sân chịu đủ.



Bạch Hi Cảnh nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nhiệt độ trong phòng đột nhiên rớt xuống ba bốn độ, cười lạnh: “Con gái tôi đã hoàn tục rồi.”



Tiểu Tịnh Trần hất chăn ra, “lạch bạch” xuống giường. Bàn chân trắng nõn của cô bé xỏ lên chiếc dép lê bằng nhung hình đầu hổ hoạt hình, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình khoác trên cơ thể gầy gò của cô bé mỏng manh đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua là ngã. Cô bé chậm rãi bước tới trước mặt Duyên Sân đang bị ép quỳ như một phạm nhân, nói: “Ai nói tôi muốn giết chú.”



Đại Sơn sửng sốt, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn ta được. Chú giúp cháu báo thù, đỡ làm bẩn tay cháu.”



“Không cần đâu ạ. Cháu sẽ tự ra tay.” Tiểu Tịnh Trần thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Duyên Sân, chậm rãi nâng tay phải lên bên cạnh tai, nắm chặt thành nắm đấm. Đốt ngón trỏ hơi lồi lên tạo thành hình mắt phượng. Hai chân đứng trước sau tạo thành thế tấn. Cái eo thon nhỏ vặn một cái, nắm đấm liền lao tới. Thoạt nhìn tốc độ dường như rất chậm, nhưng thật ra lại nhanh như chớp. Đốt ngón trỏ không nghiêng lệch đánh vào phần xương ức ngay chính giữa ngực của Duyên Sân.



“Răng rắc” Lấy điểm tiếp xúc giữa xương ức và đốt ngón tay làm trung tâm, tiếng xương vỡ vụn lan ra như mặt băng rạn nứt. Duyên Sân khó tin trợn tròn mắt, từ từ ngã xuống đất, dần dần không động đậy nữa, ngoại trừ hai mắt, thậm chí đến miệng hắn ta cũng không thể nhúc nhích.



Hắn ta có chết cũng không ngờ cô nhóc này lại độc ác như vậy, giết người cùng lắm thì đầu rơi xuống đất. Cô bé không giết hắn thì thôi, lại còn dùng “Tinh Mang” làm xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn. Đây chính là muốn hắn ta sống không bằng chết! Tuổi còn nhỏ mà đã tàn nhẫn như vậy, con bé này quả nhiên đáng chết!




Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt, ngây người suy nghĩ mất hai giây rồi mới chậm rãi nói: “Em không biết, cha em nói hiện giờ có rất nhiều món em không ăn được. Không thì anh đi hỏi cha em xem có món gì em có thể ăn được thì anh năm mua cho em ăn nhé.”



Bạch Lạc Thần: “...” Trên dưới cả nhà, người cậu sợ nhất chính là chú út. Cậu tuyệt đối không dám đi hỏi: “Chi bằng... anh Năm đưa tiền cho em, em muốn ăn món gì thì tự đi mua nhé.”



Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nghĩ ngợi, phồng má gật đầu: “Vâng ạ.”



Đến tận khi cầm một phong bao lì xì đựng hai tờ tiền màu đỏ đưa cho Tiểu Tịnh Trần, Bạch Lạc Thần mới nhận ra mình đã bị lừa. Em gái rõ ràng đã khỏi hẳn rồi mới xuất viện, sao lại có món không ăn được? Hơn nữa không phải từ một tháng trước em gái đã không cần kiêng món sống và lạnh nữa rồi hay sao. Để bù lại chỗ thịt đã bị mất đi, chú út còn chăm chỉ đút đồ ăn cho cô bé nhiều hơn trước đây mà!



Nhưng đáng tiếc là... thân thủ của em gái nhanh hơn cái đầu của cậu rất nhiều. Bên này cậu vừa mới hiểu ra, thì bên kia bàn tay của Tiểu Tịnh Trần đã cầm phong bao lì xì nhét vào trong túi, nhân tiện nhếch miệng cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, tặng cho ông anh một nụ cười đáng yêu vô cùng: “Cảm ơn anh Năm!”



Bạch Lạc Thần: “...” Chết tiệt, em gái à, đừng hố anh trai như vậy chứ!



Tiểu Tịnh Trần xoay người lao vào lòng anh Ba Bạch Uy Thần, lấy phong bao lì xì Bạch Lạc Thần cho ra vẫy vẫy, lên giọng: “Anh Ba, anh thật lợi hại. Anh Năm thật sự đưa lì xì cho em nè.”



Bạch Uy Thần ôm cô bé vào lòng, cằm đặt lên mái tóc tơ mềm mại trên đỉnh đầu cô bé, nhìn Bạch Lạc Thần đang hóa đá, nở một nụ cười duyên dáng như họa thủy. Nhóc con, dám đòi tiền lì xì của anh, hố không chết được em chắc!



Bạch Lạc Thần: “...” Yêu nghiệt phương nào, tránh xa em gái trong sáng của ông ra!