Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 196 : Sương mù dày đặc

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Từ trước đến nay, trong tư tưởng của em gái hầu như không hề có khái niệm về “nhảy”, cô bé chỉ biết “võ” mà thôi. Do đó mà khi nam sinh kia nói “thi nhảy”, thì cô bé không chút do dự mà nghe nhầm từ “thi nhảy” nghe thành “đấu võ”.



Khi đám người tản ra, cô bé tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn, chuẩn bị động thủ. Nhưng không ngờ Hạ Ngôn đột nhiên vừa đi vừa nhảy, quay tới quay lui như bị tăng động, các khớp xương chuyển động như được tra dầu, em gái trợn tròn mắt!



Cô bé không biết thưởng thức break-dance, cũng không hiểu những bước nhảy nhịp nhàng theo tiết tấu kia, mà chỉ ngây người trợn tròn mắt chăm chú nhìn vào những động tác rõ ràng không có chút lực sát thương nào của đối phương. Não bộ kẹt cứng nghiêm trọng, hoàn toàn không thể chuyển động. Đợi mãi không thấy Hạ Ngôn có bất cứ hành động tấn công nào, cô bé cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quyết định tự mình ra tay. Thế là... Hạ Ngôn liền ngã vào đám người bên đường.



Cú đá thần vừa tung ra, Tiểu Tịnh Trần lập tức kéo về rất nhiều thù hận. Sắc mặt đám bạn của Hạ Ngôn ai ai cũng khó coi, chỉ hận không thể đánh cho nhóc con này trở thành pho tượng điêu khắc theo trường phái ấn tượng. Nhưng suy cho cùng, Tiểu Tịnh Trần tuổi còn nhỏ, trông lại có vẻ ngây thơ không biết gì, bọn họ là những người yêu thích break-dance chứ không phải lưu manh, sao có thể không vui một tí là kéo bè kéo lũ đánh hội đồng giữa ban ngày ban mặt được, như vậy thật không hay!



Tên nhóm trưởng nhóm nhảy có tài nghệ nhảy xuất sắc Hạ Ngôn ôm lấy vòng eo, được đồng bạn đỡ dậy khập khễnh bước tới. Cậu ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, gào lên: “Mày cố ý đến gây sự đúng không? Thấy mày còn là trẻ con nên tao mới nhường mày ba phần, vậy mà mày lại dám đá tao. Mày thật sự coi tao là người ăn chay à!”



“Anh không phải người ăn chay, anh là người ăn mặn, khắp người anh đều có mùi thịt.” Tiểu Tịnh Trần dùng lời lẽ chính nghĩa đính chính lại. Cô bé đã nói, cô bé thật sự đã nói rồi. Cái gì gọi là đổ thêm dầu vào lửa, cái gì gọi là vuốt râu hùm, chính là như vậy!



“Mày đúng là không biết chữ chết viết thế nào...” Hạ Ngôn trực tiếp coi lời nói của cô bé là sự khiêu khích, xù lông ngay tại chỗ. Cậu ta khập khiễng đi tới phía trước người Tiểu Tịnh Trần, thô lỗ đẩy cô bé một cái. Mặc dù cậu ta tập nhảy chứ không phải tập võ, nhưng tứ chi phát triển tương đối hài hòa. Hơn nữa lại là con trai, sức lực chắc chắn mạnh hơn nhiều so với những đứa con gái bằng tuổi. Còn Tiểu Tịnh Trần mới chỉ có mười hai tuổi, hơn nữa còn bệnh nặng mới khỏi, cơ thể vẫn còn khá yếu ớt…



Quan trọng nhất là em gái không đeo vòng trọng lực!!



Do đó mà Tiểu Tịnh Trần mù mờ nhìn Hạ Ngôn đột nhiên nổi giận, cơ thể không đứng vững bị cậu ta đẩy loạng choạng lui về phía sau hai bước…



Một chàng trai to lớn lại đi ăn hiếp một cô gái nhỏ bé!


Quả nhiên Tống Siêu cất tiếng cười nhạo, lạnh lùng nói: “Các người nói không động thủ, động thủ nhiều lắm thì mặt mũi bầm dập, toác đầu chảy máu, còn lời mấy người nói lại trực tiếp khiến người ta phải nhảy lầu. Thật sự khiến người ta đau đớn nhất không phải vũ lực. Đối với điểm này, mấy người không phải hiểu rõ nhất sao!”



Hạ Ngôn hơi sửng sốt, đôi mắt chớp chớp không được tự nhiên. Tống Siêu sắc bén tóm được khoảnh khắc mất tự nhiên này của cậu ta, liếc khóe mắt nhìn người đi đường ở hai bên. Ánh mắt của người đứng vây xem giành cho mấy thiếu niên nhóm Bạch Lạc Thần vừa gặp mặt liền động thủ thật sự không thân thiện lắm.



Đúng lúc mâu thuẫn sắp trở nên dữ dội hơn, một chàng trai trẻ tách mọi người đi ra, tốt bụng cười nói: “Mọi người có thể nghe tôi nói vài câu được chứ?”



Tống Siêu ngẩn người, liếc mắt liền nhận ra đây chính là thư sinh “giành” máy nhảy với mình nhưng lại chậm một bước. Có lẽ khí chất nho nhã của gia đình có truyền thống Nho học lắng đọng trên người anh ta đã thuyết phục được mọi người, cũng có lẽ nụ cười của anh ta quá đúng lúc đã mang lại cho mọi người cảm giác như tắm trong gió xuân ấm áp, hoặc có lẽ là ngoại hình ưu tú của anh ta đã giành được nhiều ấn tượng, hay có lẽ lời nói dịu dàng của anh ta khiến cho mọi người không đành lòng từ chối…



Dù sao thì khi anh ta vừa cất tiếng, toàn bộ hiện trường liền trở nên yên lặng.



Chàng trai gật đầu thể hiện sự cảm kích, nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc cô gái bé nhỏ này mới bắt đầu chơi máy nhảy, động tác rất lạng quạng, hoàn toàn giống như một người mới học, trước giờ chưa từng nhảy qua. Không biết mọi người có ấn tượng gì không?”



Trong đám đông có người đã đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình bạo cúc hoa máy nhảy của Tiểu Tịnh Trần và Vệ thủ cũng đều không khỏi hồi tưởng lại rồi gật đầu.



Thấy có người gật đầu, chàng trai điềm đạm mỉm cười đáp lại, khiến cho tất cả các cô gái trong tầm mắt đều đỏ mặt.



Chàng trai rõ ràng đã quen với tình huống này, anh ta quay đầu sang nhìn Hạ Ngôn, nói: “Ngay từ đầu cậu đã nói muốn nhảy đối kháng, cô gái bé nhỏ này rõ ràng nghe không hiểu, anh đã giải thích một câu là ‘chính là thi nhảy’, đúng chứ?”



Hạ Ngôn theo bản năng cảm thấy có cái bẫy gì đó đang đợi mình. Cậu ta muốn phản bác, nhưng không hiểu tại sao khi cậu ta há miệng, không những không nói ra được một từ nào, lại còn như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.