Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 203 : Em gái chân thành trong nháy mắt giết chết toàn nhân loại

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


“Mẹ, mẹ, mẹ bớt giận, bớt giận, tức giận sẽ tổn hại đến sức khỏe đó!” Người con trai và con dâu vội vàng dỗ dành bà ta. Cháu gái bà ta không nhìn nổi nữa, cô ta không vui trừng mắt: “Con nhóc này mày thật không có gia giáo, kính già yêu trẻ mày có hiểu hay không!”



“Hiểu chứ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, chớp đôi mắt to: “Em ít tuổi hơn chị, chị nên yêu quý em mới phải. Nhưng chị lại trách mắng em không có gia giáo, chị không hiểu kính già yêu trẻ thì càng không có giáo dục hơn em!”



“Mày...” Cô gái luôn ghi nhớ việc phải giữ vững dáng vẻ thục nữ để gây ấn tượng tốt với những người trong nhà họ Bạch, nên không thể không kiêng nể gì mà cãi nhau với Tiểu Tịnh Trần được. Cô gái tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng đành miễn cưỡng nuốt lại những lời chửi tục.



Cô nàng hoa sen trắng cũng đã mở miệng rồi, nụ cười của cô ta dịu dàng lương thiện tốt đẹp: “Đứa bé này quả đúng là miệng lưỡi sắc bén.”



Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chân thành mỉm cười với cô ta để lộ ra hàm răng trắng đều như hạt gạo, nói: “Đúng vậy, em còn từng cắn vỡ xương người khác đó!”



Cô nàng hoa sen: “...”



Bà Bạch cố gắng nhịn cười, cố gắng đến độ khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của bà méo mó vặn vẹo như bánh bột mì. Khuỷu tay Bạch Lạc Cảnh chống trên đầu gối, bàn tay che miệng, toàn thân run rẩy, cúi đầu giả vờ trầm lắng. Ba thiếu niên trốn sau ghế sofa, ngồi dưới đất không phát ra tiếng động mà cười điên cuồng.



Những người ở trong phòng sách lớn lại không hề kiêng nể chút nào, tiếng cười hô hố cơ hồ như xốc cả nóc nhà. Bạch Uy Thần cứ quỳ trên mặt đất vừa cười vừa đấm đất. Bạch Ấu Cảnh và Hạ Linh Chi càng cười kinh hơn, cả hai phải ngã cả lên bàn trà, giống như hai chú cún mãi không bò dậy nổi.



Bác hai Bạch Nghi Cảnh lau nước mắt, nói: “Tiểu Cảnh, nói thật, mặc dù đã từ một bé gái dễ thương trở thành thiếu nữ, Tịnh Trần vẫn đáng yêu ngốc nghếch y hệt như trước đây vậy. Thật sự đã đủ để trong nháy mắt giết chết toàn nhân loại!”



Bạch Hi Cảnh nhếch khóe miệng, tâm tình như ánh mặt trời tươi đẹp: “Đó là đương nhiên, còn không nhìn xem là do ai nuôi dạy ra.”



Bác gái Hai Trác Mai thu hồi lại nụ cười co quắp, nghiêm túc nói: “Cái ‘từng cắn vỡ xương người ta’ là chuyện gì vậy?”



“Phì...” Bạch Hi Cảnh che miệng cười, nói: “Có một lần đi chơi cùng Đại Sơn và Tiểu Sơn, con bé không cẩn thận cắn gãy xương cổ tay của Đại Sơn.”
Nhà họ Bạch ở trên Kinh Thành rất có ý kiến, bọn họ không cho phép ông Bạch sống chung với một nữ thổ phỉ. Nhưng bọn họ một là không nói lời hay khuyên ngăn ông Bạch, hai là không nghĩ hết tất cả các cách để chia rẽ hai người. Từ đầu đến cuối bọn họ chỉ nói đúng một câu: “Muốn ở cùng nhau? Có thể, chỉ cần cậu cút ra khỏi nhà họ Bạch.”



Nếu như không nỡ bỏ thân phận tiền đồ vinh hoa phú quý của nhà họ Bạch, vậy thì để bảo vệ danh tiếng của thiếu gia nhà họ Bạch, ông nhất định phải tự tay đưa nữ thổ phỉ vào nhà giam, để bà nhận sự trừng phạt của pháp luật – Trừng phạt cái gì đó, có nhà họ Bạch nhúng chân vào, chắc chắn là xử bắn! Ôi chao, đó không phải rõ ràng muốn ép ông Bạch rời khỏi gia tộc sao!



Thế là ông Bạch không nói hai lời liền đưa bà Bạch rời đi, từ Kinh Thành đến thành phố S, tất cả bắt đầu lại từ đầu.



Vốn dĩ đây chỉ là câu chuyện cũ rích về đại thiếu gia và nữ sơn tặc, nhưng phần đặc sắc còn ở phía sau. Bà Bạch bị cảm động bởi tấm chân tình của ông Bạch, quyết định thoái ẩn giang hồ, chuyên tâm giúp chồng dạy con. Ông Bạch là một người rất có tài năng, nhờ sự nỗ lực của bản thân mà từng bước trở thành đại pháp quan nổi tiếng của Hoa Hạ, nuôi dạy được bốn người con trai siêu việt tài giỏi hơn người. Sau đó thì rắc rối tới rồi.



Nhà họ Bạch ở Kinh Thành nhìn thấy giá trị của ông Bạch, lại muốn kéo ông quay về, để ông đi theo con đường chính trị, về sau chắc chắn tiền đồ xán lạn. Nhưng ông Bạch không bằng lòng. Năm đó là bọn họ ép ông rời đi, bây giờ lại muốn ông quay lại? Thật ngại quá, cút xa lắm rồi, về không nổi nữa!



Sau đó khi Bạch Hi Cảnh được năm tuổi thì xảy ra sự cố, mặc dù chủ mưu là thuộc hạ đã lọt lưới của tên trọng phạm từng bị ông Bạch tuyên án xử bắn. Nhưng cả ông và bà Bạch đều biết phía sau có bóng dáng nhà họ Bạch ở Kinh Thành. Chỉ là bọn họ ra tay quá mờ ám, không có chứng cứ xác thực, cũng không có cách nào tìm tới nhà họ đòi công bằng.



Sự cố này suýt chút nữa đã hủy hoại Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh được đưa tới chùa Bồ Đề. Mười năm sau quay lại, anh chủ động yêu cầu ra nước ngoài du học, không ai biết anh đã trải qua những gì, cũng không ai biết rốt cuộc anh đã làm gì, đã học cái gì. Sau mười năm, anh trở lại Hoa Hạ, dưới tình huống tất cả mọi người đều không phát hiện ra, anh trở thành ông vua không ngai của thành phố S. Đợi đến khi chính phủ trung ương phản ứng lại thì bọn họ đã mất đi khả năng khống chế đối với trung tâm kinh tế, đại đô thị lớn nhất, phồn hoa nhất của Hoa Hạ là thành phố S này rồi, không thay đổi được chút nào nữa.



Câu chuyện không dài, nhưng kéo dài đằng đẵng qua bốn mươi năm, các thiếu niên còn không hiểu ra bà già não tàn cực phẩm kia rốt cuộc như thế nào sao?



Nói đơn giản là nhà họ Bạch ở Kinh Thành ngày càng xuống cấp, đời sau không bằng đời trước. Mặc dù danh tiếng vẫn còn, nhưng đã già trái non hạt, sắp rớt ra khỏi vòng danh gia vọng tộc rồi. Thế là bọn họ liền nghĩ đến ông Bạch cả nhà long phượng. Dù sao mọi người cũng đều mang họ Bạch mà. Hơn nữa bọn họ cũng không làm chuyện gì bức ép ông Bạch, là tự ông muốn rời khỏi gia tộc đúng không. Còn về sự cố của Bạch Hi Cảnh... ai có thể chứng minh chuyện này có liên quan đến bọn họ?



Chỉ cần chưa trở mặt, tất cả vẫn còn khả năng cứu vãn!



Nghe bà Bạch tự thuật bùm bùm như súng liên thanh xong, các thiếu niên nhà họ Bạch đồng loạt đưa ngón giữa ra. Đến cả Bạch Húc Thần tỉnh táo nhất và Bạch Trạch Thần bình tĩnh nhất cũng không ngoại lệ. Bốn ông anh họ lớn tuổi nhất tỏ vẻ rất vui mừng, may mà bọn họ không thi đại học ở Kinh Thành. Ba ông anh họ nhỏ hơn tỏ vẻ rất vui mừng, may mà các cậu không có ý định thi trường đại học Kinh Thành. Em gái họ tỏ vẻ rất vui mừng – Sủi cảo thật ngon quá đi!!!