Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 21 : Một đóa hoa đào nát

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Vốn dĩ chỉ cần Tiểu Tịnh Trần tỉnh lại thì tất cả đều ổn, nhưng cha ngốc không yên tâm, vì thế anh khăng khăng bắt bé ở lại viện thêm vài ngày. Đương nhiên bệnh viện sẽ chẳng bao giờ từ chối người khác đem tiền đến cho mình rồi. Thế nên Tiểu Tịnh Trần không thể không tiếp tục ở lại bệnh viện được. Nhìn vào số tiền họ đã đóng cho bệnh viện, bác sĩ gợi ý rằng khi không có việc gì thì bạn nhỏ Tịnh Trần có thể ra sân viện phơi nắng, như vậy rất tốt cho cơ thể.



Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời và hiểu chuyện, bé thành thật rời khỏi phòng bệnh đi ra ngoài phơi nắng. Đáng tiếc, hành lang phòng bệnh lại quá dài, bé đi mãi đi mãi thì cũng không biết bản thân đã đi đến ngóc ngách nào nữa. Đơn giản mà nói thì bé lại lạc đường rồi!



Xoa cái đầu trọc, Tiểu Tịnh Trần hoang mang nhìn đám bác sĩ, y tá đi tới đi lui. Vì bé luôn ở trong phòng bệnh VIP, chưa thấy phòng bệnh thường bao giờ, nên khi thấy mấy người bệnh cùng ở chung một phòng thì khó tránh khỏi cảm giác tò mò.



Lúc đi qua chỗ quẹo, bé vô tình nhìn thấy một chiếc xe lăn, ngồi trên xe là một bé gái, dường như cả người bé gái đó đều dựa trên tay vịn, cánh tay rủ xuống, đầu ngón tay cố duỗi thẳng để nhặt chiếc khăn quàng cổ rơi bên cạnh xe. Tiếc là cô bé còn quá nhỏ, tay quá ngắn, làm thế nào cũng không với tới được, nhưng những người qua đường lại chẳng có ai để ý mà giúp đỡ.



Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, lon ton chạy lại, nhặt khăn quàng cổ lên đưa cho cô bé. Cô bé ôm vội lấy chiếc khăn tựa như bảo bối, ngước đầu lên nhìn bé mỉm cười ngọt ngào, “Cảm ơn bạn... Là bạn sao!!!”



Nụ cười ngọt ngào trong nháy mắt bị thay thế bởi sự kinh ngạc và vui mừng. Bé gái kích động đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.



“Tịnh Trần!! Bạn tên là Tịnh Trần đúng không?”



Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn cô bé. Gương mặt vui mừng của cô bé dần ảm đạm, viền mắt ngay lập tức ướt đẫm, “Bạn không nhớ mình sao? Nửa tháng trước, mình bị xe đâm, chính bạn đã cứu mình mà!”



Tiểu Tịnh Trần: “…” Chuyện của nửa tháng trước ai mà còn nhớ chứ?



Nhìn Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ hoang mang không nói tiếng nào, dường như cô bé cũng hơi lúng túng, nhếch khóe miệng, một lần nữa nở nụ cười: “Không nhớ thì thôi vậy, chúng ta làm quen lại lần nữa nhé. Mình tên là Ngải Mỹ.” Nói xong, cô bé vươn bàn tay ra.



Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Mình tên là Tịnh Trần!”




Một tiếng “người đẹp” khiến cho Ngải Mỹ trong lòng vui sướng như nở hoa, càng thêm kiên định với suy nghĩ phát triển mối quan hệ với bạn trai thứ ba. Khuôn mặt của cô bé đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tiểu Đầu Trọc nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đẩy xe cho mình đi, mình chỉ đường cho bạn.”



“Ờ.” Tiểu Tịnh Trần vội vàng đi đến phía sau xe lăn, cẩn thận đẩy về phía trước. Đáng tiếc, lưng ghế còn cao hơn cả người Tiểu Đầu Trọc nên khiến bé hoàn toàn không có cách nào để nhìn đường, chỉ có thể đặt hi vọng vào khẩu lệnh chỉ huy của Ngải Mỹ. Sau đó thì... Tiểu Ngải Mỹ xinh đẹp gặp bi kịch rồi!



“Á á, bạn đẩy chậm một chút, thiếu chút nữa là đụng vào người khác rồi!”



“Bạn là đồ ngốc sao, mình nói quẹo bên trái, là bên trái, bên trái. Bạn không phân biệt được trái phải sao?”



“Bạn đừng có lắc hết bên nọ đến bên kia, đung đưa đến nỗi làm mình chóng hết cả mặt!”



“Nhanh lên, nhanh lên... Mình bảo bạn nhanh lên, bạn làm gì mà chậm quá vậy, thang máy đi mất rồi!”



...



Tiểu Tịnh Trần hoang mang nhìn Ngải Mỹ: “Lúc thì bạn bảo mình chậm một chút, lúc lại bảo mình nhanh lên. Bạn không phân biệt được nhanh chậm hay sao?”



Ngải Mỹ: “...” Đây là đang trả thù sao, rõ ràng là đang trả thù rồi. Bởi vì mình đã nói cậu ta không phân biệt được trái phải, cho nên tên nhóc này liền lập tức tìm cơ hội nói mình không phân biệt được nhanh chậm. Tên đàn ông này thật sự quá nhỏ mọn!



Người đàn ông nhỏ mọn, lắm điều, bới bèo ra bọ như thế này, cô bé.... sao cô bé lại vẫn cảm thấy đáng yêu thế chứ!