Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 214 : Đóa hoa đào nát thứ hai

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Tiểu Tịnh Trần nắm chặt tay vịn đứng ở giữa khoang xe, thân hình cao thẳng không hề lắc lư, quán tính lúc lái tàu dừng tàu dường như không hề ảnh hưởng gì đến cô bé. Bởi vì trên tàu không phải quá chật trội, trên nguyên tắc mà nói là sẽ không thể có người không cẩn thận đụng phải hoặc giẫm lên chân của em gái được, vậy nên Tống Siêu chỉ đứng thẳng được hai trạm liền dứt khoát gục trên người Vệ Thủ ngủ gà ngủ gật. Thương Kỳ cúi đầu nghịch điện thoại. Bốn người đều im lặng tạo thành một sự kết hợp hài hòa và ăn ý không thể hiểu được, khiến người khác khó có thể không chú ý.



Đột nhiên một quả cầu thủy tinh thạch anh màu hồng nhạt rơi trên mặt đất, lăn tròn đến chân Tiểu Tịnh Trần, đụng vào chiếc giày thể thao màu trắng như tuyết của cô bé rồi dừng lại. Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc cúi đầu xuống, nhìn quả cầu xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt to, do dự hai giây rồi khom lưng nhặt quả cầu lên.



Quả cầu thủy tinh chỉ to bằng quả bóng bàn, nắm vừa lòng bàn tay. Tâm tính thích đùa nghịch của Tiểu Tịnh Trần nổi lên, híp mắt nhìn qua quả cầu thủy tinh quan sát đám thiếu niên ở bên cạnh, nhìn bọn họ bị bao vây bởi một tầng ánh sáng màu hồng. Thương Kỳ bởi vì chơi thua mà nghiến răng nghiến lợi xoắn xuýt cả mặt mày. Tống Siêu ngủ gật đến mức chảy cả nước miếng, từng giọt rơi trên cổ áo của Vệ Thủ. Trên khuôn mặt của Vệ Thủ biểu hiện rõ sự ghét bỏ, ánh mắt không ngừng nhấp nháy giữa sự sâu xa và hung ác. Nắm đấm duỗi thẳng bên người nắm chặt lại rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi điên tiễn đồng chí Tống Siêu lên đỉnh xe.



Tiểu Tịnh Trần không khỏi nhếch miệng nở nụ cười, góc nhìn vừa chuyển... Hử? Người lạ!!!



Buông quả cầu thủy tinh xuống, thế giới trong đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần trở lại bình thường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thiếu niên mặc bộ đồng phục trường màu trắng đứng ở trước mặt cô bé, cười một cách vô cùng phong lưu phóng khoáng: “Hi, người đẹp, quả cầu thủy tinh kia là của anh, có thể trả lại cho anh được không?”



Chớp đôi mắt to, Tiểu Tịnh Trần đưa quả cầu thủy tinh trả lại cho cậu ta, nghiêm túc sửa lại lời nói của cậu ta: “Tên em không phải là Người Đẹp, anh nhận nhầm người rồi.”



Thiếu niên: “...” Cậu ta nhận lấy quả cầu thủy tinh, sau đó vẫn đứng yên tại chỗ cũ không chịu rời đi, vô cùng hứng thú quan sát Tiểu Tịnh Trần, còn hưng phấn nói: “Em cũng là học sinh của trường Phổ thông Số Bốn à? Trước kia sao chưa từng nhìn thấy em nhỉ? Là học sinh mới lớp 10 à?”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu, cô bé đã quen với việc có câu hỏi nhất định phải trả lời. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở “có câu hỏi thì phải trả lời” thôi, muốn cô bé chủ động nói tiếp đề tài thì tuyệt đối là nằm mơ.



Thiếu niên đợi một lúc lâu, thấy Tiểu Tịnh Trần ngoài gật đầu ra dường như hoàn toàn không có ý định nói thêm, khó tránh khỏi có chút gượng gạo, cảm thấy cô gái này tuyệt đối là bộ làm tịch, giả vờ chơi trò rụt rè với cậu ta. Cậu ta nghĩ dứt khoát rời đi cho xong, nhưng nhìn khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm như em bé của em gái và đôi mắt to tròn nhấp nháy lại có chút không can tâm. Thế là cậu ta tiếp tục nói: “Anh tên là Kiều Mặc Ngôn, lớp 11-9, còn em?”



“Em...” Tiểu Tịnh Trần vừa định thuận theo câu hỏi của cậu ta mà trả lời thì liền nghe thấy một tiếng hét lớn: “Tịnh Trần...!”
D:... Mời đến bộ phận chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện tìm người!



Bất luận thế nào thì em gái từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên được làm cán bộ, mặc dù chỉ là cán bộ “lớp“.



Chúng ta đều biết ưu điểm lớn nhất của em gái là nghe lời, chỉ cần không phạm phải “nguyên tắc” của cô bé, không phạm phải “lý thuyết” của cha, không vi phạm sự “dạy bảo” của sư phụ thì cho dù người khác nói cái gì thì em gái đều nghe, cho dù nói cái gì cũng tin. Thế cho nên đã khai giảng được hơn một tháng rồi mà không có ai phát hiện ra bộ mặt hung ác thật sự của cô bé ngốc nghếch đáng yêu. Thế này thật không khoa học!!!



Thương Kỳ nhàm chán một tháng không thấy được trò gì hay nên không nhịn được bắt đầu gập ngón tay đếm thời gian giữ chức lớp trưởng của Tiểu Tịnh Trần. Em gái làm sao có thể không xảy ra chút sai sót nào chứ?



Thu bài tập thì có lớp phó học tập; Đọc buổi sáng thì có giáo viên; Quét dọn vệ sinh thì có nhóm trực nhật ngày hôm ấy; Thể dục buổi sáng có giáo viên thể dục... Hình như thật sự không có việc của lớp trưởng. Em gái à, thật ra cậu chỉ đến lăn lộn cho qua ngày phải không!



Chính vào lúc Thương Kỳ nhàm chán đến mức chán chường thì chuyện vui tới rồi!



Buổi chiều ngày hôm đó, tiết đầu tiên vốn dĩ là tiết Toán, nhưng đúng lúc đó giáo viên dạy Toán tạm thời bận họp, những giáo viên môn chính khác cũng bận việc riêng, vì thế tiết này không bất ngờ đã trở thành tiết tự học. Vấn đề lớn nhất của tiết tự học là gì? Là kỷ luật!



Đang là lớp mười tự do tự tại, không phải là lớp mười hai nước sôi lửa bỏng, giáo viên không có mặt, trong giờ tự học chẳng có học sinh lớp nào chịu yên phận cả. Đặc biệt bây giờ mới qua khai giảng được hơn một tháng, sự tươi mới vẫn còn chưa qua đi.



Thế là khi giáo viên tuyên bố tiết này tự học, đợi bóng dáng của cô giáo biến mất khỏi phạm vi có thể nhìn thấy từ cửa sổ, thì phòng học lập tức trở thành cái chợ vỡ. Đủ những tiếng thảo luận, buôn dưa lê, thì thầm tám chuyện liên tiếp vang lên. Đám học sinh hoàn toàn coi thường lớp trưởng được cô giáo đưa lên bục giảng để duy trì kỷ luật trong giờ tự học này.