Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 222 : Nhận nhầm
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Hương Linh và Quả Quýt, cộng thêm Nhiễm Đồng đều không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, Cố Noãn tán thành gật đầu: “Không sai, Số Bảy và Pudding cos rất hay. Nhưng bọn họ đều hóa trang thành các cô gái, hơn nữa còn là những cô gái vô cùng đẹp. Những cô gái đẹp tất nhiên có thể thu hút sự chú ý của cánh mày râu. Nhưng khán giả nữ tuyệt đại đa số đều không thích bọn họ. Chúng ta phải thay đổi để có thể giữ chân khán giả nữ.”
Dáng người Hương Linh rất cao, cao trên một mét bảy, đa số những cô gái có dáng người cao đều không được đẫy đà cho lắm. Lần này nhân vật mà Hương Linh cos chính là một vai diễn nam. Một vị công tử tuấn tú phong lưu phóng khoáng, phong độ ngời ngời.
PS: Là con cháu của võ lâm thế gia, xuất thân hoàng tộc!
Mỗi đội tham gia thi đấu đều có một phòng hóa trang nhỏ. Bất luận là vai diễn đẹp, vai diễn giống thật đến đâu đều được sinh ra từ căn phòng này. Cửa phòng hóa trang được khóa chặt, Hương Linh được Cố Noãn mân mê chau chuốt một hồi, sau khi sửa sang lại gọn gàng liền đi ra khỏi phòng hóa trang, đi thẳng đến gian hàng triển lãm.
Hương Linh khoác trên người bộ trang phục lộng lẫy, tóc dài như tơ. Trong tay cầm chiếc quạt xếp, trong những bước chân chậm rãi mang theo khí chất quý tộc ôn hòa như ngọc, lập tức thu hút ánh mắt của một đám khán giả nữ. Hương Linh mắt không đổi, toàn thân chính khí ngạo nghễ đi tới đứng bên cạnh Số Bảy, thuận tiện nhỏ tiếng bảo Pudding rút lui.
Nhưng Pudding lại không chịu đi, đã diễn lâu như vậy, cậu ta đã nếm được vị ngọt khi được hàng vạn người chú ý rồi. Mặc dù hàng vạn khán giả đều là con trai, nhưng giờ phút này cậu ta làm sao lại nỡ rời đi, liền kiên quyết đứng ở bên cạnh Hương Linh. Pudding với Số Bảy một trái một phải đứng bên cạnh khiến cho Hương Linh hưởng hết niềm hạnh phúc gia đình viên mãn.
Do sự gia nhập của mỹ nam cổ trang Hương Linh, gian hàng của trường Trung học
Phổ thông Số Bốn náo nhiệt hẳn lên.
Chủ đề của cuộc thi cos do người tham gia thi đấu tự quyết định. Đa số cosplayer ở hiện trường đều chọn nhân vật trong game hoặc là nhân vật hoạt hình, bởi vì cá tính rõ ràng, trang phục độc đáo đặc sắc lại càng thu hút được ánh mắt của người khác. Quan trọng hơn là, những nhân vật này rất dễ dàng thu hút sự đồng tình từ phía khán giả. Dù sao thì những người đến xem cuộc thi cos, e rằng không có mấy người không chơi game hay không xem phim hoạt hình.
Những nhân vật cos võ hiệp, tiên hiệp dĩ nhiên có những nét đặc sắc riêng của Hoa Hạ. Nhưng những bộ phim điện ảnh truyền hình kiểu này thật sự không ít, nếu muốn cos ra được nét đặc sắc, thậm chí là vượt qua cả nhân vật võ hiệp kinh điển sẵn có thì thực sự là không dễ dàng. Cho nên rất ít người chọn chủ đề võ hiệp, loại chủ đề ở Hoa Hạ nhan nhản đầy đường để tham gia cuộc thi quan trọng thế này. Chính bởi vì nó là văn hóa độc nhất vô nhị của Hoa Hạ, nên ánh mắt của người dân Hoa Hạ mới càng bắt bẻ hơn.
Mạnh Vi Tiếu cũng không tức giận, chỉ nhún vai, lôi Tiểu Tịnh Trần vào phòng, tiện tay đóng cửa lại: “Có tiền thì sao, có tiền cũng phải có gan đánh cuộc có gan chịu thua.” Quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần. “Là cậu tự nói đấy nhé, thua thì đến làm khách mời, làm người không thể nói mà không giữ lời nha người anh em.”
Đôi mắt to tròn của Tiểu Tịnh Trần trợn trừng lên. “Tôi chưa từng đánh cuộc với cậu.”
Mạnh Vi Tiếu không cười nữa, trợn mắt tức giận: “Mẹ kiếp, cậu không đánh cuộc với ông đây, chẳng lẽ ông đây đánh cuộc với quỷ à? Tiết Khải, cậu...”
“Tôi không phải là Tiết Khải, cậu nhận nhầm người rồi!” Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc sửa lại.
“Mẹ kiếp, cậu không phải sao, vì trốn tiền đánh cuộc mà đến cả tổ tông cũng không nhận nữa à!” Thiếu niên tóc dài màu xanh lam vừa hóa trang vừa trêu chọc nói.
“Cậu có thể đừng dùng giọng điệu ẻo lả này để nói chuyện không, mình nghe mà nổi hết da gà rồi đây này.” Thiếu niên tóc đỏ đứng ở chỗ trống để thay quần áo, chà sát cánh tay một cách khoa trương: “Biết là cậu thích bắt chước hát theo minh tinh, nhưng mà học cách nói chuyện như mấy em gái dễ thương thì cậu thôi đi nha!”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Lần đầu tiên có người nói giọng nói của cô bé khó nghe. Đám khốn nạn các người đều nên quỳ trước mặt Phật tổ sám hối đi!
Mạnh Vi Tiếu không nhịn được vặn to âm lượng: “Tiết Khải, từ lúc nào cậu đã trở nên biết sợ như vậy, nếu đến tóc giả cũng đội xong rồi, còn ngại ngùng gì nữa. Không phải chỉ là cos một vai diễn thôi sao, thế mà còn muốn chết muốn sống, cậu rốt cuộc có phải là đàn ông không!”
Được rồi, câu nói này dứt khoát đã khiến Tiểu Tịnh Trần bối rối rồi!