Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 233 : Say rượu làm loạn...

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Mất hết mặt mũi, cả lý trí cũng mất luôn, Tôn Ngũ thiếu gia dứt khoát không quan tâm đến chuyện gì nữa, trực tiếp giơ nắm đấm lên nhào về phía Tiểu Tịnh Trần. Hôm nay nếu không chỉnh chết tiện nhân này thì sau này hắn ta còn mặt mũi nào mà gặp mặt người khác nữa.



Tiểu Tịnh Trần mặc dù bởi vì lần đầu tiên uống rượu dẫn đến đầu óc mơ hồ, đặc quánh như hồ dán, nhưng càng không điều khiển được đầu óc thì bản năng dã tính của cô bé lại càng mẫn cảm. Cảm giác được nguy hiểm, cô bé lập tức nhặt cái ghế trước quầy bar lên rồi ném về phía Tôn Ngũ thiếu gia.



“Xít…” Xung quanh liên tục vang lên những tiếng hít hơi. Ghế ở quầy bar đều là ghế chân cao, bởi vì trọng tâm vững vàng, không để cho những vị khách uống say mà lăn qua lăn lại ngã xuống đất mà bản thân chiếc ghế này được làm rất nặng. Đừng nói đến chuyện dùng nó làm vũ khí, cho dù chỉ là di chuyển chiếc ghế này thôi cũng yêu cầu sức lực rất lớn. Nhưng mà một ông già Noel bé nhỏ, trông vừa béo vừa lùn lại có thể ném chiếc ghế chân cao này đi một cách dễ dàng giống như ném chai rượu vậy.



Mẹ kiếp, đây thực sự là một cô gái bạo lực có sức mạnh khủng khiếp!



Vào thời khắc quan trọng, Tôn Ngũ thiếu gia vẫn là người có chút tài năng. Hắn ta giậm chân một cái, tránh được sát khí kinh khủng này một cách hung hiểm. Chiếc ghế chân dài bịch một tiếng nện xuống đất, suýt chút nữa thì đập vỡ gạch men sứ Đại Lý dưới nền. Tôn Ngũ thiếu gia run rẩy sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần đã mang theo sát khí mờ mờ.



Nếu như nói trước đó chỉ vì cảm thấy mất mặt mà phát điên thì hiện tại Tôn Ngũ thiếu gia thật sự đã nổi lên ý muốn giết chết Tiểu Tịnh Trần. Một đại thiếu gia như hắn ta đây, thứ mà hắn ta xem trọng nhất chính là tính mạng của bản thân mình. Tiện nhân kia ra tay độc ác như vậy, căn bản chính là muốn trực tiếp giết chết hắn ta. Rất nhiều người biết rằng hắn ta yêu mỹ nhân, phái một mỹ nhân đến muốn lấy mạng hắn ta thì chẳng có gì là kỳ quái. Tôn Ngũ thiếu gia không có tâm trạng để bàn về âm mưu nữa. Hắn ta đã hoàn toàn quên rằng căn bản chính hắn ta tự mình tìm đến gọi đòn. Em gái người ta từ đầu tới cuối đều chẳng mở mắt nhìn hắn ta cái nào.



Tiểu Tịnh Trần hơi lảo đảo, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc ghế chân cao khác, bàn tay nhỏ rục rịch muốn động. Chú ý đến ánh mắt của cô bé, Tôn Ngũ thiếu gia dứt khoát lấy ra một khẩu súng lục nhỏ từ bên trong áo vest, họng súng đen ngòm chỉ vào Tiểu Tịnh Trần, cười dữ tợn rồi nói: “Bất kể mày là do ai phái tới, thì mạng của Tôn Ngũ Hiệp tao đây cũng không dễ lấy như vậy. Thật đáng tiếc cho một mỹ nhân như mày.”



Thấy Tôn Ngũ thiếu gia định làm thật, có người không nhìn nổi nữa: “Này, Tôn Ngũ Hiệp, cậu đã đủ chưa vậy? Người ta không thích cậu thì cậu liền giơ súng ra, đúng là quá xấu xa!”



“Đúng thế, đúng thế, củ cải, rau xanh đều có vẻ đẹp của riêng nó. Cô gái nhỏ người ta không thích cậu, cậu hà tất phải làm như vậy!”



“Ai, đàn ông, có thể không đẹp trai, có thể không có tiền, nhưng không thể không có phong độ như thế được. Tôn Ngũ Hiệp, cậu còn có thể thất bại hơn nữa được không!”




Say rượu + bạo lực trời sinh + nguy hiểm kích thích = em gái dứt khoát bạo phát chỉ số vũ lực ẩn sâu trong cơ thể, KO mấy người đàn ông hoàn toàn không thành vấn đề.



Cô bé ở bên này đánh nhau đầy hưng phấn, còn khán giả thì nhìn thấy mà phát hoảng. Mẹ kiếp, dám đánh người của chị Thất ở quán bar Yêu Tinh, mà còn đánh hung hăng phách lối như vậy, quả nhiên cũng là một đóa hoa khác người trước nay chưa từng có!



Sau đó, đám người nhìn thấy mà phát hoảng rất nhanh liền biến thành kinh hãi, khiếp sợ. Thuộc hạ của chị Thất lợi hại như thế nào chứ. Đám người thường đến quán bar để đánh đấm vì thể diện như bọn họ tuyệt đối đã được thử. Nhưng hiện tại những người đàn ông lần nào cũng đánh cho bọn họ thảm như chó lại bị một ông già Noel tí hon lùn tịt đánh đến mức không kịp trở tay. Bọn họ nên hoan hô tung hoa vì “báo được đại thù” hay là nên cúi đầu mặc niệm cho “ông già Noel không sợ chết” kia đây!



Men rượu của Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa tan hết, đối với kiểu đánh hội đồng không có tí tính khiêu chiến nào như này, cô bé cứ đánh mãi, đầu óc lại bắt đầu quay cuồng, chếnh choáng. Bước chân cũng hơi lảo đảo, loạng choạng đụng phải cái ghế chân cao, cô bé không hề do dự cầm lên quét về phía đám đàn ông, trọng lượng của cái ghế cộng thêm sức lực của em gái, một khi bị quét đến, cho dù không chết cũng phải bị gãy mất mấy cái xương.



Đám đàn ông theo bản năng lùi về sau né tránh. Chiếc ghế chân cao mang theo gió mạnh hung hiểm quét qua lồng ngực bọn họ, xương sườn thậm chí đã âm thầm cảm nhận được áp lực.



Chính vào lúc đám đàn ông bị khí phách ngang ngược của em gái ép cho phải lùi về phía sau, đột nhiên, một bóng người cường tráng xuyên qua giữa bọn họ, tốc độ nhanh tới mức gần như chỉ để lại tàn ảnh, trực tiếp bay lên, giơ một chân đạp về phía lồng ngực của em gái.



Cảm thấy mối nguy hiểm trước nay chưa từng có đang bao phủ lấy mình, Tiểu Tịnh Trần giật mình tỉnh táo trở lại, xoay người né tránh. “Bịch” quầy ba đúc bằng kim loại bị đạp đến mức trực tiếp lõm xuống. Hai tay chị Thất vẫn đút trong túi quần, một chân đạp lên quầy bar bị lõm kia, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tiểu Tịnh Trần, cười nói: “Quán bar Yêu Tinh mở cửa đến ngày hôm nay, cậu là vị khách đầu tiên ép tôi phải đích thân ra tay, chúc mừng cậu!”



Tiểu Tịnh Trần sửng sốt chớp mắt, trong đầu hoàn toàn đặc quánh như hồ. Cô bé theo bản năng đáp lại một câu: “Hân hạnh, hân hạnh!”



Em gái à, giáo dục lễ phép của em có thể hài hòa hơn không? Cào tường!