Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 241 : Chị thất nằm không cũng trúng đạn

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Rốt cuộc là súng của Hoa Thất Đồng nhanh, hay tay của Bạch Hi Cảnh nhanh hơn, đây chắc chắn sẽ là một bí ẩn chưa có lời giải đáp lớn nhất của Hoa Hạ trong thế kỷ hai mươi mốt này. Bởi vì đúng lúc bọn họ sắp sửa phân thắng thua, thì nhân vật then chốt đã xuất hiện.



Bản thân em gái rất thích tắm, cảm giác dòng nước ấm nóng chảy xuống từng tấc da thịt vô cùng tuyệt vời. Sau khi tắm rửa sảng khoái dưới làn nước nóng, Tiểu Tịnh Trần mặc bộ quần áo ngủ cỡ lớn ra khỏi phòng tắm. Ống tay áo rộng dài hoàn toàn che mất bàn tay nhỏ nhắn của cô bé. Ống quần dài quá mức chạm xuống tận mu bàn chân, chỉ để lộ mười đầu ngón chân mượt mà ra ngoài, trắng trắng mềm mềm khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái!



Tiểu Tịnh Trần lau mái tóc dài ướt sũng, đi về phía sofa. Nhưng trên sofa lại không có ai, cô bé ngẩn người, theo bản năng quay đầu lại tìm người. Kết quả cô bé nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau trên sàn nhà trước sofa.



Để tiện xử lý vết thương, quần áo của Chị Thất chẳng những bị em gái xé rách một cách bạo lực, đến cả áo nịt cũng bị cởi bỏ luôn. Băng bó vết thương xong, em gái đi tắm, Chị Thất liền tùy tiện mặc một chiếc áo ngủ bận rộn ở trong phòng bếp. Lúc này, chị ta nằm cứng đơ trên sàn nhà, hai chân duỗi thẳng tắp, chiếc áo ngủ do trận giằng co lúc trước mà bị nới lỏng ra... Chị Thất đột nhiên không biết mình có nên thầm vui mừng không nữa – Nhờ kỹ thuật băng bó có thể sánh với công cuộc chế tạo xác ướp của em gái mà chị ta mới không bị lộ hàng trước mặt một người đàn ông!



So với dáng vẻ quần áo xộc xệch của chị ta, Bạch Hi Cảnh lại có vẻ bình tĩnh thong dong hơn nhiều. Đầu gối anh quỳ xuống, đè lên hai chân của Chị Thất, một tay chống trên sàn nhà ở phía bên tai chị ta, tay còn lại vẫn đang bóp cổ họng, ngón tay cái vừa hay đang giữ chặt xương cổ của chị ta. Bạch Hi Cảnh nghe thấy giọng nói của Tiểu Tịnh Trần liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phượng hẹp dài phản chiếu bóng hình của con gái bảo bối, ánh mắt lạnh lùng đã được thay thế bằng ánh sao sáng chứa chan sự ấm áp.



Một giây, hai giây, ba giây…



Bạch Hi Cảnh quả quyết vứt bỏ Chị Thất, đứng dậy nhảy đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần, nắm lấy cánh tay cô bé quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới: “Con không bị thương chứ?”


Tiểu Tịnh Trần quả quyết quay đầu nhìn Chị Thất. Chị Thất đang nghiêng người ngồi dựa vào chiếc sofa ở đối diện, rảnh rỗi nghịch ngợm móng tay mình, nói: “Một người đang ở bệnh viện cấp cứu, hai người còn lại... chắc cũng sắp vào đến phòng cấp cứu rồi.”



“Mục tiêu của bọn họ là cô hay là con gái tôi?”



Chị Thất hơi dừng lại, bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao lại nghĩ mục tiêu của bọn họ là con gái anh?”



Theo ý kiến cá nhân, tính mạng của Chị Thất quý giá và đáng tiền hơn Tiểu Tịnh Trần nhiều, đặc biệt là ở Thượng Kinh. Nếu như nói có người muốn ám sát chị ta mà liên lụy đến Tiểu Tịnh Trần phải chịu tai bay vạ gió thì còn có khả năng, nhưng để giết Tiểu Tịnh Trần mà liên lụy đến chị ta, vậy thì kẻ đó nếu không phải đầu óc có vấn đề, thì là chỉ số thông minh cũng bị lừa gặm mất rồi. Đến cổng thành và cá dưới ao cũng không phân biệt được, quả thật là sống thì lãng phí không khí, mà chết thì lãng phí đất đai.



Bạch Hi Cảnh nhún vai, cười vô cùng ôn hòa: “Con gái tôi ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ai lại nhẫn tâm làm liên lụy khiến con bé phải chịu vạ lây thế chứ?”



Chị Thất: “...” Người bị liên lụy, gặp vạ lây là cô không ngoan ngoãn, không đáng yêu, ngũ quan dữ tợn, mặt mày khó ưa như vậy thật đúng là phải xin lỗi rồi!



Thật ra ngay từ lúc tiêu diệt ba chiếc ô tô nhỏ truy kích bọn họ, Chị Thất đã biết đối phương không nhằm vào chị ta, bởi vì tất cả các viên đạn hầu như đều bắn về phía Tiểu Tịnh Trần. Vết đạn trên kính chống đạn ở bên cạnh ghế phụ cũng khá nhiều, Chị Thất hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn!