Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 244 : Trái tim của cha đang rỉ máu

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Đám đông vây xem rất ồn ào, ầm ĩ, nhưng lại chẳng mấy ai coi lời nói của bà lão ra gì, cái gì mà có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào, bà coi mình là chủ tịch nước sao? Cho dù là chủ tịch nước thật sự cũng không dám nói những lời này, có cần danh tiếng nữa hay không? Con đường làm quan có cần nữa hay không??



Thời đại bây giờ, càng là người có quyền có thể thì càng trân trọng chiếc lông vũ của mình, một chút tì vết cỏn con đã có thể diệt cả một gia tộc.



Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, mở miệng nói trước ánh mắt ấm áp dịu dàng của bà lão: “Cháu chẳng thiếu gì cả.”



Nói rồi cô bé trực tiếp quay người đi về phía Bạch Hi Cảnh. Bà lão lại đột nhiên vươn tay kéo cô bé lại, vội vàng nói: “Ấy, cháu đừng đi, bà nói thật đó, bất luận cháu muốn cái gì, bà đều có thể thỏa mãn yêu cầu của cháu.”



Cánh tay bị kéo lại, Tiểu Tịnh Trần không thể không dừng bước chân. Đương nhiên, cô bé cũng có thể trực tiếp vung tay mà đi, nhưng bà lão này chắc chắn sẽ bị ngã, thế là, em gái liền do dự. Cô bé thuận thế dừng bước, há miệng, đang định nói gì đó thì chiếc mũi nhỏ lại bất giác động đậy. Cô bé đột nhiên chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn bà lão, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu có một yêu cầu.”



Bà lão lập tức cười như hoa nở: “Ừ ừ, cháu nói đi!”



“Xin bà hãy bảo Tiết Khải, còn có mẹ và anh trai của anh ta là đừng đến làm phiền chúng cháu nữa. Ba cháu không thích bọn họ.”



Giọng nói của Tiểu Tịnh Trần theo thói quen ôn hòa, chính trực, nhưng lọt vào trong tai bà lão lại giống như tiếng sấm nổ vậy. Sắc mặt bà lão hơi thay đổi, bàn tay hơi nhăn nheo bất giác nắm chặt: “Làm sao cháu biết được ta là người nhà họ Tiết?”



Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, tiếp tục nói: “Mùi hương trên người mọi người đều giống nhau.”




Tiểu Tịnh Trần trước giờ đều làm theo lời nói của Bạch Hi Cảnh. Lời cha nói mãi mãi là đúng!



Thế là, cô bé quả quyết gật đầu, không nói hai lời liền đi ra khỏi thang máy, giơ bàn tay nhỏ vẫy vẫy với Bạch Hi Cảnh như con mèo chiêu tài. Bà lão định đi theo ra khỏi thang máy, nhưng lại bị Tiểu Sơn chặn lại. Cửa thang máy khép lại, ngăn cách hai thế giới.



Tiểu Tịnh Trần chạy đến khu nghỉ ngơi trong đại sảnh, vô cùng buồn chán ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn không biết trên lầu đang lấy cô bé làm trung tâm mà cuồn cuộn lên một trận cuồng phong bão táp!



Một tờ văn kiện được quăng đến trước mặt Bạch Hi Cảnh, Tiết Bồng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, cắn răng nói: “Đây là kết quả kiểm nghiệm DNA, đã có kết quả rồi, Bạch Tịnh Trần căn bản không phải con gái nhà họ Tiết chúng tôi. Con bé không có chút quan hệ huyết thống nào với chúng tôi cả.”



Bạch Hi Cảnh mặt không cảm xúc cầm tờ báo cáo kiểm định lên, thản nhiên liếc kết quả cuối cùng một cái, anh đột nhiên không nhịn được mà muốn cười.



Bởi vì tác dụng bù đắp chứng “thiếu hụt nhân tính” của “huyết thống” mà đến cả bản thân anh cũng không chắc chắn, anh lại não tàn mà muốn giúp con gái tìm lại cha mẹ ruột?? Lại nói anh lúc đó rốt cuộc bị làm sao vậy? Anh rốt cuộc ngốc nghếch thế nào, ngu xuẩn thế nào, khờ dại thế nào mới có thể làm ra loại chuyện khiến bản thân mình bị ép đến mức đau trứng thế này chứ?



Cha nuôi vĩnh viễn chỉ là cha nuôi. Bạch Hi Cảnh tưởng rằng bản thân mình có thể thản nhiên mà đối mặt với cha mẹ đẻ của con gái. Nhưng mà khi đứng trước cửa Viện bảo tàng Khoa học kỹ thuật, trơ mắt nhìn mẹ Tiết khoác chiếc áo lông vũ lên trên người con gái, trơ mắt nhìn nụ cười hồn nhiên, tin cậy của con gái đối với mẹ Tiết, trái tim của Bạch Hi Cảnh đã rỉ máu. Mãi cho đến lúc này, anh mới biết rằng anh đã hoàn toàn đánh giá bản thân mình quá cao.



Anh không thể nào khoan nhượng, tha thứ cho bất cứ ai muốn cướp cô bé khỏi tay anh, cướp mất cô con gái bảo bối mà anh đã dưỡng dục, yêu thương suốt mười năm qua!!