Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 252 : Nghiêng nước nghiêng thành

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Trang phục bằng tơ lụa màu trắng bao bọc lấy thân người thon nhỏ, mượt mà của cô bé. Hai cái bánh bao nhỏ nhấp nhô trước ngực, vừa đủ để chứng minh chủ nhân nhà mình là một cô gái. Cái eo nhỏ nhắn mềm mại không quá một vòng tay, mông nhỏ hơi vểnh lên vừa đủ chống lại tính chất rủ xuống của trang phục. Màu sắc của trang phục dần thay đổi từ trên xuống dưới, từ cổ đến ngực thuần màu trắng, phần thân dưới lại thuần màu đen, nơi giao nhau giữa trắng và đen là từng vòng, từng vòng hoa văn độc đáo đặc sắc của Hoa Hạ được thêu bằng chỉ màu xanh da trời nhạt.



Mái tóc đen dài như nước rủ xuống sau lưng, dập dờn gợn sóng theo từng bước chân, những sợi tóc hai bên thái dương được dắt vào phần tóc búi lỏng sau gáy. Trên búi tóc có đính trang sức bạc nguyên chất, dây tua rua thật dài rủ xuống. Mỗi nơi, mỗi chỗ đều mang theo làn gió Hoa Hạ cổ điển xinh đẹp.



Trang phục tinh tế, xinh đẹp bao lấy cả người, đừng nói là rãnh ngực, ngay cả xương quai xanh mượt mà cũng không hề lộ ra. Thứ duy nhất để quần chúng nhìn thấy chính là cánh tay trắng nõn như ngó sen, đến cả đầu ngón chân như tằm non cũng bị che đi vì trang phục quá dài. Không có trang sức quý giá, cũng không có vẻ sexy hút mắt, nhưng cô bé lại khóa chặt lấy ánh nhìn và cảm quan của tất cả mọi người.



Ngũ quan tinh xảo giống như một kiệt tác búp bê kinh điển được sưu tầm, da thịt trắng nõn, trong suốt như mỡ đông, sống mũi cao đẹp, cái miệng nhỏ nhắn non mịn, còn có đôi mắt phượng sâu thẳm, mê người kia, giữa sóng mắt xao động lộ ra vẻ mị hoặc cực độ. Thế nhưng, hoàn toàn tương phản với cảm quan mà vẻ ngoài của cô bé mang lại cho người khác chính là đôi mắt trong veo thấy đáy, ngây thơ, thuần khiết giống như một đứa trẻ sơ sinh.



Cô bé thuần khiết đến cực điểm lại xinh đẹp tự nhiên như vậy vừa xuất hiện, không cần bất kỳ người nào giới thiệu, hầu như trong đầu mỗi khán giả đều lóe lên một từ - Vô Tà!!



Hiện trường lặng ngắt tới gần nửa phút, đến khi bàn chân Tiểu Tịnh Trần chính thức giẫm lên thảm đỏ, cả quảng trường trước thành phố điện ảnh nháy mắt nổ tung. Những tiếng gào thét chói tai đợt này cao hơn đợt trước, tất cả mọi âm thanh đều hội tụ thành một từ - “Vô Tà! Vô Tà!! Vô Tà!!!”



Hai chữ “Vô Tà” này mang theo sự cuồng nhiệt và sùng bái cao ngất của những người hâm mộ, chấn động đến nỗi không ít người đã bước vào trong đều quay đầu lại nhìn trộm. Đến khi nhìn thấy người đang chậm rãi bước đi trên thảm đỏ, tất cả mọi người đều không khỏi nín lặng mà âm thầm khen ngợi không thôi.



Trong tình huống hàng vạn người hưng phấn sôi trào thậm chí phát cuồng vì một mình bạn như thế này, dù có là thiên vương thiên hậu thành danh đã lâu cũng chưa chắc có thể giữ vững được, đừng nói là một cô bé chỉ mới mười sáu tuổi chưa từng lộ diện trước công chúng.



Hứa Lâm Lang, An Kỳ, bao gồm những nhân viên chủ chốt quen biết trong “Côn Luân Đồ” đều không khỏi vì Tiểu Tịnh Trần mà gạt một mớ mồ hôi lạnh. Tuy biết rằng cái tên “Vô Tà” này giống như một lời nguyền làm lung lạc trái tim mỗi người, nhưng khi chân chính nhìn thấy hiện trường điên cuồng giống như nhiễm virus như vậy, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy có chút bồn chồn, càng thêm lo lắng Tiểu Tịnh Trần sẽ bị dọa bởi những tiếng gào thét chói tai đột ngột này.




Xác định sẽ không có ai đến an ủi, giúp đỡ mình, đứa bé tuyệt vọng yên lặng, rưng rưng nước mắt, hai tay chống lên mặt đất, đạp chân xuống, run rẩy tự mình bò dậy. Vừa đứng vững, chị gái xinh đẹp liền duỗi tay nhẹ nhàng giúp nó phủi đi bụi bặm trên người, đứa bé ngẩn người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Tịnh Trần, không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng. Cảm giác tủi thân, tuyệt vọng lúc trước đều biến thành mây trôi.



Tiểu Tịnh Trần đứng lên, duỗi một tay về phía đứa bé. Đứa bé ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn cô bé, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên. Nó ngượng ngùng giơ bàn tay nhỏ bé lên, đặt lên tay của Tiểu Tịnh Trần, mũi chân bất an ma sát mặt đất. Tay của chị gái xinh đẹp êm êm, mềm mềm, nắm vào thật thoải mái.



Tiểu Tịnh Trần dắt đứa bé chậm rãi đi về phía dải phân cách, đám người đang chen chúc sít sao bên dải phân cách vô thức hơi lùi về phía sau, để trống ra một vị trí nhỏ bé. Tiểu Tịnh Trần khom lưng ôm đứa bé kia lên, đặt nó xuống bên ngoài dải phân cách, yêu mến xoa đầu nó, sau đó xoay người rời đi. Váy dài tung bay theo một góc độ đẹp đẽ, giống như thần tiên từ chín tầng trời đi lạc xuống phàm trần.



Từ đầu đến cuối, Tiểu Tịnh Trần không hề nói một chữ. Nhưng nhìn động tác chu đáo, ánh mắt dịu dàng và vẻ mặt chú tâm của cô bé, không có bất kỳ ai có thể nghi ngờ sự yêu mến, thân thiện của Tiểu Tịnh Trần đối với đứa bé không xuất phát từ nội tâm. Cô bé đã dùng hành động thực tiễn để nói cho tất cả mọi người có mặt ở đó.



Ngôn ngữ, thường là cách biểu đạt nhợt nhạt nhất!



So với những ngôi sao đại chúng dùng lời lẽ khéo léo thông báo mở cuộc fan meeting để cảm ơn người hâm mộ, những nghệ sĩ để sự dịu dàng của mình hòa vào mỗi động tác, mỗi ánh mắt rõ ràng là càng đi vào lòng người hơn. Thế là, sự “lạnh lùng”, “ra vẻ sao lớn”, “không phối hợp” của Tiểu Tịnh Trần không những không hề khiến người hâm mộ và giới truyền thông phản cảm, mà còn khiến những người nơi đất khách quê người ghi nhớ và yêu mến cô gái khiêm tốn, xinh đẹp lại dịu dàng này.



Mà trên thực tế, em gái chẳng qua chỉ nghe theo lời dặn dò của Cha Ngốc – không được nói chuyện, không được cười mà thôi!



Lời cha nói, vĩnh viễn là đúng!