Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 254 : Đến gia nhập quân ngũ đi, em gái

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Cái gọi là bệnh trùng tơ tháng sáu, thời điểm này vừa mới thoát ly tiết trời ấm áp của mùa xuân, lại sắp đón cái nóng như lửa của mùa hè. Rất nhiều học sinh cuối cùng cũng vượt qua nỗi thống khổ của cuộc sống cấp ba, chào đón trận tàn sát cuối cùng - thi đại học!!!



Có một câu nói là hình dung như thế nào về thi đại học, đó chính là nghìn quân vạn mã đi qua một cây cầu khỉ. Đây là cơ hội duy nhất cho các dân thường có thể liều mạng phản công đám con ông cháu cha, nhưng mà cơ hội này có bao nhiêu người có thể thật sự nắm bắt được?



Tiểu Tịnh Trần là một học sinh cấp ba đủ tư cách (?!) đương nhiên cũng bị bắt vịt lên giá* trèo lên cây cầu này. Có điều đáng tiếc là, trải qua quãng thời gian mười hai năm học trò, cô bé từ trước đến nay chưa bao giờ dẫn đầu trường thi, lần đọ sức cuối cùng này, đương nhiên cũng sẽ không xuất hiện kỳ tích nghịch thiên nào -- Nữ thần may mắn cứ coi như là có yêu thích cô bé hơn nữa, cũng không thể mở cửa sau lớn như vậy được.



* Bắt vịt lên giá: theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người khác.



Thế là, sau khi kết thúc hai ngày thi đại học, em gái liền trở nên rối rắm - nguyện vọng thi đại học gì đó, đích thực là một vấn đề nghiêm túc.



Đồng chí Đại Sơn gợi ý cô bé thi vào học viện nghệ thuật, yêu cầu điểm văn hóa của học viện nghệ thuật rất thấp, với điều kiện của cô bé, cho dù không có cha giúp đỡ cũng có thể đậu vào được. Đồng chí Tiểu Sơn thì lại gợi ý cô bé thi vào đại học tư nhân, chỉ là phải nộp nhiều tiền hơn một chút mà thôi, chúng ta không thiếu tiền!



Thực tế là, nếu như không phải xã hội bây giờ quá coi trọng bằng cấp, Bạch Hi Cảnh cũng không muốn sau này Tiểu Tịnh Trần cảm thấy tự ti khi bị đem ra so sánh, thì anh sẽ trực tiếp đề nghị Tiểu Tịnh Trần đừng đi học nữa, dù sao có học cũng không hiểu, sao phải hành hạ bản thân.



Nhưng mà nói đi phải nói lại, Cha Ngốc à, anh chắc chắn con gái nhà mình có dây thần kinh “tự ti” sao???



Trước khi đăng ký nguyện vọng, Thang Miêu Miêu, Tiền Đa Đa, Thượng Quan Triết, Ngải Mỹ, La Giai Ni, Vệ Thủ, Tống Siêu cộng thêm Tiểu Tịnh Trần, tám người hẹn gặp nhau ở quán Häagen-Dazs*, vừa gặm nhấm kem thơm ngọt mát lạnh, vừa cùng nhau nghiên cứu về vấn đề nguyện vọng. Đám người Thang Miêu Miêu đã vì một chút sơ sẩy khi tốt nghiệp tiểu học mà không được kề vai sát cánh cùng em gái suốt sáu năm trời. Lần này cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải vào cùng một trường đại học, cho dù không vào cùng một trường đại học thì cùng một thành phố cũng được, cho dù trong cùng một thành phố quá miễn cưỡng, thì trong một tỉnh cũng chấp nhận được, tóm lại, phải cố hết sức dính lại gần nhau.



*Häagen-Dazs: một nhãn hiệu kem nổi tiếng của Mỹ.



Nhưng mà, ngẫm lại thành tích vô cùng thê thảm kia của Tiểu Tịnh Trần, mọi người liền im lặng, thật sự là không ổn... ít nhất thì bọn họ vẫn còn đang ở trên cùng một đất nước không phải sao!
Đi ra khỏi cửa quán, khí nóng phả vào mặt, chỉ là khoảng cách mấy bước chân, Tiểu Tịnh Trần đã ngồi vào trong xe có máy lạnh, cúi đầu chăm chú thắt dây an toàn. Bạch Hi Cảnh tiện tay vén tóc mai dính trên má của cô bé ra sau tai, hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”



Bạch Hi Cảnh đương nhiên nhận ra người đàn ông mặc quân trang màu xanh kia. Anh chỉ là nghĩ không ra người đó lặn lội ngàn dặm xa xôi chạy tới thành phố S tìm Tiểu Tịnh Trần để làm gì.



“Là chú mà lúc trước bọn con quen ở Thượng Kinh. Chú ấy hỏi con có muốn gia nhập quân ngũ không.”



Chiếc xe vừa mới khởi động xe đột nhiên “két...” một cái dừng lại. Bạch Hi Cảnh bất thình lình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Con đồng ý rồi?”



Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, lắc đầu: “Vẫn chưa, con nói phải bàn bạc với ba rồi mới quyết định.”



“Tốt lắm.” Bạch Hi Cảnh chưa từng nói hai từ này một cách đanh thép âm vang như vậy, chiếc xe lại một lần nữa khởi động, Bạch Hi Cảnh im lặng đè nén sự sửng sốt vừa mới dâng lên trong nháy mắt, giả bộ lơ đãng hỏi: “Con nghĩ như thế nào?”



“Con không biết... Ba à, ba không muốn con gia nhập quân ngũ sao?” Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, nghi hoặc hỏi, ngay sau đó nghi hoặc quả quyết trở thành bình tĩnh: “Nếu như ba không thích thì con không đi nữa.”



“Không, ba thích hay không thích không quan trọng, quan trọng là con có thích hay không.” Bạch Hi Cảnh có chút bất lực nói. Mặc dù anh rất vui khi con gái coi sở thích của anh như một xem xét ưu tiên hàng đầu, nhưng anh không muốn mình trở thành ràng buộc của con gái, anh chỉ cần con gái có thể vui vẻ là đủ rồi.



Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc suy nghĩ một lát nói: “Nhưng con vẫn thấy cha thích hay không rất quan trọng.”



Bạch Hi Cảnh: “...” Hic cảm động quá, chiếc áo bông nhỏ thân thiết quả nhiên là đáng yêu nhất mà!