Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 267 : Ngọn cỏ gãy độc ác

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Cẩu Thư dùng nước mắt gạt chiến sĩ nhỏ trực ban đi. Trong phòng trực ban trống rỗng không có lấy một người, Tiểu Tịnh Trần lén chuồn vào trong, sau đó trực tiếp bổ nhào về phía chiếc điện thoại trên bàn, cầm ống nghe lên, ngón tay định bấm nút, nhưng lại dừng giữa không trung.



Cô bé theo bản năng muốn gọi cho cha để tìm kiếm sự trợ giúp, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô bé đột nhiên lại nhớ ra, bây giờ mới là ba giờ sáng, chắc là cha vẫn còn đang ngủ, làm phiền cha ngủ thì không tốt chút nào... Thế là, bàn tay nhỏ dứt khoát chuyển hướng, bấm một dãy số khác!!



Chuông reo bảy lần mới kết nối được, có thể thấy được là đối phương ngủ say như thế nào.



“Alo?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam hơi khàn khàn, sự ngái ngủ trong giọng nói kia nồng đậm đến mức khiến cho Tiểu Tịnh Trần cũng cảm thấy buồn ngủ theo.



Lông mày của Tiểu Tịnh Trần cong cong, mở miệng ngọt ngào: “Chú ơi!!!”



“... Tịnh Trần??” Chỉ dựa vào hai từ đã có thể nghe ra đối phương là ai, có thể thấy ông chú đã lừa gạt Tiểu Tịnh Trần vào quân đội này thật sự rất có lòng với cô bé. Anh ta trở mình ngồi dậy, bật đèn lên, xoa mi tâm mệt mỏi, cười nói: “Nửa đêm nửa hôm, làm sao thế?”



“Chú ơi, chú có biết ngọn đồi 311 ở đâu không?” Tiểu Tịnh Trần trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.



Ông chú kia hơi sửng sốt, rồi chợt hiểu ra: “Ngọn đồi 311 à... Chú biết.” Rồi lại chuyển đề tài, giả vờ như rất khó xử: “Ai yo, nhưng mà hạng mục kiểm tra huấn luyện của các cháu, chú không thể nói cho cháu biết được, phải làm sao bây giờ?”



Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác: “Tại sao lại không thể nói cho cháu biết?”



“Nếu chú nói cho cháu biết, thì không phải cháu đã ăn gian rồi sao, phương pháp này không công bằng với những chiến sĩ khác!!” Lời nói này nghe có vẻ như đang dạy dỗ cô bé, nhưng ý cười nồng đậm trong giọng nói của ông chú nọ đã hoàn toàn bán đứng tâm lý đùa giỡn của anh ta.



Chớp đôi mắt to, Tiểu Tịnh Trần phồng mang trợn má, nói rất hùng hồn: “Ba nói quan hệ cũng là một loại thực lực.”




Anh ta vừa động tay, Tiểu Tịnh Trần bèn vứt bỏ hết những kiêng dè cuối cùng còn sót lại trong lòng... Được rồi, có lẽ cô bé trước giờ đều không biết cái gì gọi là kiêng kỵ.



Tiểu Tịnh Trần hơi nghiêng người, tránh thoát khỏi bàn tay của Nhạc Tinh, di chuyển chân trượt đến bên cạnh anh ta, giơ tay, cánh tay vươn ra quét một cái, cổ tay mang theo khí thế nện lên lồng ngực của Nhạc Tinh. Trong nháy mắt hai người đấu đá lẫn nhau, cổ tay của cô bé đột nhiên chấn động, vòng trọng lực chuẩn xác nện lên xương lồng ngực của anh ta.



Động tác ra tay của Tiểu Tịnh Trần nhanh như chớp điện, Nhạc Tinh đến ngay cả thời gian phản ứng cũng không có liền trực tiếp bị đánh đến mức đau lồng ngực, đứng không vững lảo đảo lùi về sau vài bước, đau đớn che lồng ngực, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt. Nỗi đau đớn đến hít thở không thông khiến cho anh ta giống như một con cá rời khỏi nước, cái miệng há ra rồi lại khép lại. Chỉ mấy giây ngắn ngủi sau đó, sắc mặt của anh ta khôi phục bình thường, há miệng thở hổn hển, ngón tay vô thức áp trên lồng ngực nhưng lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Một cú đánh nặng tựa ngàn cân khi nãy không tạo ra bất cứ tổn hại thực tế nào cho anh ta sao? Điều này không khoa học!



Nhạc Tinh vĩnh viễn sẽ không quên nỗi khổ đến mức hít thở không thông, giống như lá phổi bị tháo ra đó. Anh ta kiêng dè nhìn Tiểu Tịnh Trần, không dám dùng vũ lực nữa, nhưng chức trách lại không cho phép anh ta lùi bước, cắn răng, lại một lần nữa đứng thẳng người, bước từng bước lớn đến trước mặt cô bé, nghiêm túc nói: “Cô đã vi phạm quy định, không những lén xông vào phòng trực ban mà còn ra tay với cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ, mời đi theo tôi một chuyến!!”



Lần này, anh ta đã học được cách ngoan ngoãn rồi, không hề động tay, ngón tay thì lại đặt bên hông, trong lòng nghĩ rằng chỉ cần cô gái này vừa cử động, anh ta sẽ lập tức rút súng ra. Súng đạn trên người cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ đều là thật, có thể giết người. Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ thì Nhạc Tinh căn bản không muốn dùng súng để đối phó với một cô gái nhỏ... Nhưng, con mẹ nó, nắm đấm của cô gái này còn hung ác hơn cả súng của anh ta có được hay không... Nhạc Tinh tuyệt đối không thừa nhận rằng bản thân đã bị một cô gái nhỏ mới nhập ngũ hạ đo ván.



Nhưng mà, ngoài dự liệu của anh ta, cô gái nhỏ không những không hề động thủ mà còn ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ.”



Nhạc Tinh: “...” Ồ là ý gì???



Tiểu Tịnh Trần xoay người đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại, nghi hoặc: “Không phải muốn tôi đi cùng anh một chuyến sao? Anh không dẫn đường thì tôi đi theo thế nào được??”



Nhạc Tinh: “...” Trên trán mơ hồ dán đầy những hàng dấu “???” trống vắng, đây lại là tình huống gì vậy??



Cọng cỏ gãy độc ác vừa mới rồi còn ra tay không chút lưu tình, suýt chút nữa thì đánh cho anh trai cảnh vệ người ta đau đến mức suýt kêu cha gọi mẹ, bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời giống như một tiểu hòa thượng đối diện với Phật Tổ vậy, còn tự giác chủ động chui vào “Giới Luật Viện” nữa chứ... Cho nên mới nói, em gái à, tế bào thần kinh não của em rốt cuộc vặn vẹo đến mức nào chứ!!