Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 292 : Em gái ngốc nghếch, bầy sói, bia đỡ đạn
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Sói, là một loài động vật có ý thức bầy đàn vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần thu phục được con đầu đàn, vậy thì cơ bản có nghĩa là bạn đã thu phục được cả đàn sói.
Tên của Màn Thầu mặc dù khá là tham ăn, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến bản tính hung ác của nó. Nó không những là thủ lĩnh của bầy sói này mà còn vô cùng có trách nhiệm trông coi địa bàn của mình. Trong phạm vi hoạt động của nó, không có hung cầm mãnh thú khác dám chiếm giữ.
Phí Khánh vẫn đi theo ở xa xa phía sau, nhìn Tiểu Tịnh Trần ở phía trước đang bước chậm trong rừng cây nguy hiểm như đang đi dạo, đôi mắt cô bé chớp chớp ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, không những không lo lắng sợ hãi vì lạc vào rừng nguyên sinh rậm rạp mà trái lại còn mang theo tâm trạng thích thú, vui sướng như đang đi chơi xuân.
Vua sói Màn Thầu chậm rãi đi theo bên cạnh cô bé, nó bốn chân chạm đất nhưng vẫn cao ngang hông của Tiểu Tịnh Trần, cái đuôi bông xù rũ xuống phía sau mông, không hề chủ động đung đưa. Nhưng Phí Khánh có thể nhìn thấy bản tính giả nai trong động tác thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên ngước nhìn Tiểu Tịnh Trần của nó như dáng vẻ của một con chó trung thành! Cào tường!
Những con sói khác thì phân tán ở xung quanh Tiểu Tịnh Trần, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách ít nhất ba mét với cô bé. Người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng đàn sói đang xua đuổi thức ăn thừa nữa.
Phí Khánh không dám tiến lại quá gần vì khiếp sợ uy lực của bầy sói. Nhưng trong khu rừng tỏa ra không khí nguyên sử nồng đậm rõ ràng, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu cũng lộ ra nguy hiểm này thì cậu ta cũng căn bản không có gan đi một mình, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau Tiểu Tịnh Trần như một cái đuôi, tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
Phí Khánh một lòng một dạ suy nghĩ lo sợ, xoắn xuýt, chỉ đi theo Tiểu Tịnh Trần như bản năng, hoàn toàn không ý thức được đoạn đường này càng đi càng thấy không đúng lắm, đợi đến khi cậu ta phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
Gió núi lạnh thấu xương gào thét đập thẳng vào mặt, thổi mạnh đến nỗi khiến cho Phí Khánh xốc xếch trong gió. Cậu ta kinh ngạc há miệng, nhìn dãy núi trùng điệp phía xa mây trắng và sương mù uốn lượn, chớp cặp mắt to trống rỗng, lắp bắp nói: “Đây là đâu?”
“Vách núi.” Tiểu Tịnh Trần khá bình tĩnh.
Phí Khánh: “...” Nói thừa, người có mắt đều có thể nhìn ra đây là vách núi. Vấn đề là rõ ràng lúc trước khi từ trên trời nhảy xuống, với thị lực của cậu ta hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì giống như vách núi trong phạm vi có thể nhìn thấy được. Cho nên là, em gái à, rốt cuộc cậu làm thế nào mà có thể dạo bước được tới nơi này thế hả!
Múc từng ngụm nước đưa vào miệng, Phí Khánh đã tê dại rồi. Nhưng dần dần, cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng, nghi hoặc nhíu mày, liếm môi, cậu ta cúi đầu rồi lại vốc nước đưa lên miệng. Phí Khánh không chắc chắn lắm nhìn Tiểu Tịnh Trần, nói: “Nước này có vị hình như không đúng lắm.”
Tiểu Tịnh Trần đang ở hạ du nghiêm túc tắm rửa cho Màn Thầu, nghe lời Phí Khánh nói, cô bé vốc một ít nước sạch đưa vào trong miệng. Nước suối vừa chạm vào đầu lưỡi, cô bé lập tức nghiêng đầu, phun toàn bộ nước ra ngoài. Đã nhổ hết sạch sẽ rồi còn chưa đủ, cô bé còn “phi phi” phun ra thêm mấy miếng nước bọt.
Tiểu Tịnh Trần lau miệng, lông mày xinh đẹp vặn vẹo thành con sâu róm: “Trong nước có vị máu.”
Phí Khánh: “...” Cậu ta lập tức quay đầu nhìn về phía thượng du con suối, đáng tiếc chẳng thể nhìn thấy gì cả. Cậu ta dứt khoát đứng dậy, men theo đường bờ suối mà đi: “Chúng ta đi xem xem, nói không chừng có người gặp rắc rối đó.”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu, đi ra khỏi dòng nước suối róc rách, buông ống quần xuống, chân còn ướt sũng đã trực tiếp xỏ vào trong giày, dẫn Màn Thầu và một bầy sói hùng hổ đi về phía thượng du của con suối nhỏ. Càng đi lên trên, mùi máu tanh càng nặng, một vài con sói xám định lực không đủ, đã bắt đầu bất an rối loạn, từng tiếng sói tru nóng nảy đè nén dọa cho không ít chim sẻ sợ hãi bay đi.
Khoảng cách càng ngày càng gần, đến ngay cả Phí Khánh cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh thì càng không cần nói đến Tiểu Tịnh Trần có khứu giác nhạy bén nghịch thiên. Cô bé đành phải dùng ống tay áo che mũi, tầm nhìn lơ đãng quét một lượt, liền nhìn thấy trên mặt nước trong suốt đã xuất hiện từng tia đỏ ửng.
Phí Khánh đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng quay đầu nhìn qua. Còn chưa nhìn rõ chuyện gì cô bé đã bị Phí Khánh thô lỗ kéo đến nấp sau một tảng đá lớn. Tiểu Tịnh Trần không đeo vòng trọng lực, thể trọng nhẹ bẫng, trong tình huống cô bé không hề có phòng bị, thì muốn kéo cô bé đi không hề khó chút nào.
Tiểu Tịnh Trần học theo dáng vẻ của Phí Khánh, thận trọng nhô đầu ra khỏi một bên tảng đá, sau đó kinh ngạc trừng lớn mắt.
Trong thiên nhiên hoang dã, bên nguồn nước chắc chắn là nơi thường xuyên có dấu hiệu hoạt động sinh mệnh nhất. Con suối nhỏ này mặc dù vừa hẹp vừa nông, nhưng cũng là nơi mà các loài sinh vật trong khu rừng tìm đến để uống nước, cho nên, gặp phải dã thú ở chỗ này cũng không có gì là kỳ quái, điều kỳ quái là... lẽ nào thời đại này đến cả gấu cũng tụ tập thành bầy đàn rồi sao??