Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 294 : Tư duy kỳ quái của người sao bồ Tát
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Hoa Hạ là quốc gia đông dân nhất thế giới, dù cho diện tích lãnh thổ đứng thứ ba thì xếp hạng bình quân tài nguyên trên đầu người vẫn xếp phía sau trên bảng xếp hạng. Thế nhưng, ở căn cứ Kỳ Lân, Hoa Hạ dường như trở nên hoang vắng ít người.
Đi khắp khu căn cứ, nhà một tầng là công trình kiến trúc mà đâu cũng có thể nhìn thấy, nếu không thì là nhà 2 tầng, tất cả đều có diện tích mặt bằng lớn. Đường sá sạch sẽ rộng rãi, thừa chỗ cho bốn chiếc Land Rover chạy song song, hai bên đường cây xanh tỏa bóng, dưới bóng cây là bãi cỏ rộng hoặc sân huấn luyện, người đi lại đều là những chiến sĩ Kỳ Lân mặc quần áo huấn luyện.
Hai chiến sĩ Kỳ Lân bị gấu “bắt nạt” lúc trước một người là Thiếu úy, một người Trung úy. Bọn họ đều rất trẻ, bước từng bước lớn đi ở phía trước, mặt cười tươi chào hỏi những chiến sĩ đi qua, gặp người thân quen còn trêu chọc nhau một lúc, không hề tỏ ra nghiêm trang và thận trọng như bộ đội thông thường. Phí Khánh và Tiểu Tịnh Trần đi phía sau. Phí Khánh kích động như đi trên mây, mỗi khi nhìn thấy chiến sĩ Kỳ Lân ánh mắt cậu đều phát sáng tỏ vẻ sùng bái và ước ao. Còn Tiểu Tịnh Trần thì rõ ràng là rất bình tĩnh. Cô bé chỉ hiếu kỳ đánh giá xung quanh, không hề biết mình đang hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Nếu như hai người chỉ là chiến sĩ vượt qua tuyển chọn vòng đầu thì sẽ không có gì gây tò mò như vậy. Dù cho quân hàm của bọn họ chỉ là binh nhì cũng sẽ không khiến cho các chiến sĩ Kỳ Lân vây xem. Năm nào cũng đều có kiểm tra, bọn họ nhìn mầm non mới tới đâu có ít.
Thế nhưng, sau lưng hai mầm non này là một con sói xám trưởng thành cường tráng thì lại là một lẽ khác.
Tiểu Tịnh Trần nuôi Màn Thầu từ nhỏ đến lớn. Ở một nơi đầy nhân từ như chùa Bồ Đề, những kiến thức giáo dục căn bản của nó khá hoàn hảo, hơn rất nhiều so với Tiểu Tịnh Trần. Nó không sợ người chút nào, chỉ thong dong bước đi chậm rãi sau lưng Tiểu Tịnh Trần, cái đầu chậm chạp chuyển qua chuyển lại giống y Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt sói lạnh nhạt ôn hòa. Nếu không phải là cái đuôi cúp sau mông cụp xuống, không hề lắc lư theo chuyển động của cơ thể thì không mấy người tin rằng “thằng nhóc ngoan ngoãn” này lại là một con sói xám hung ác.
Từng chiến sĩ Kỳ Lân trên con đường đi bộ dưới bóng cây, trên bãi có rộng lớn hay trên sân huấn luyện nóng bức đều dừng công việc đang làm, quan sát một người một sói từ phía xa. Họ bàn tán xôn xao, cười có nói có, kinh ngạc cũng có. Do đồng chí Màn Thầu gây chú ý quá nhiều, Phí Khánh chỉ có thể làm nền, mà còn là tấm nền cơ động có cũng được không có cũng chẳng sao.
Thiếu úy và Trung úy dẫn theo hai mầm non và một con sói xám sải bước qua sân huấn luyện tiến thẳng đến khu nghỉ ngơi cách đó không xa. Giống như trại huấn luyện tân binh của binh đoàn 814, căn cứ Kỳ Lân cũng có khu ký túc chuyên phục vụ nhu cầu ăn ở ngủ nghỉ của binh lính được chọn.
Thiếu úy: “...” Đây là trọng điểm, trọng điểm sao? Cảm xúc của cô đâu hả? Cơn thịnh nộ của cô đâu? Cô có dám bỏ thái độ bình tĩnh, thận trọng và lạnh nhạt đấy mà nói chuyện với ông đây không?
Cuối cùng, đồng chí Thiếu úy rời khỏi ký túc nữ như người trên mây, dẫn theo hai chiến sĩ Kỳ Lân đang muốn dụ dỗ sói xám Màn Thầu mà không thành.
Trong doanh trại, vị Đại đội trưởng nào đó cười như gió xuân ấm áp, hoa nở tung trời, sắc xuân ấm nồng: “Ha ha, xem ra tiểu Mãn không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, buổi tối nhớ thêm đồ ăn cho cậu ta, ha ha, chúng ta đã nói là phải làm đúng không nhỉ?”
Đồng chí Đội trưởng cách đó không xa nghiêng mình dựa vào lan can cầu thang, hai ngón tay khép lại xoa mày trả lời: “Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ha ha” Đường kính khu vực chân không xung quanh Đại đội trưởng tăng từ ba mét lên năm mét.
Thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Tịnh Trần đi một vòng khu ký túc rồi đi ra, ngồi ở bậc thang cửa lớn, hai tay chống cằm, đầu dựa vào cái cổ đầy lông mềm mại của Màn Thầu, yên lặng chờ đợi. Phí Khánh đã bị chiến sĩ Trung úy hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc làm cho kích động muốn phát điên. Từng biểu cảm như tiếng nghiến răng ken két, tiếng lầm bầm, mắt đỏ, cổ nổi gân của Phí Khánh như thể muốn trút hết sự bực tức kìm nén trong lòng. Xem ra huấn luyện tiếp theo sẽ thú vị đây!
Mãi đến chiều mới có thêm người vượt qua khảo nghiệm đến khu nghỉ ngơi, không có ngoài dự đoán, tất cả đều bị chiến sĩ dẫn dắt của mình ức hiếp cho cảm xúc bùng nổ. Đến khi mặt trời xuống núi, ký túc nam có bảy người, ký túc nữ có một người là Tiểu Tịnh Trần.