Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 296 : Bắt đầu phản công

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Chạy bộ cũng là một bộ môn kỹ năng sống, bao gồm các yếu tố khoa học như tốc độ hít thở, nhịp đập của tim, tốc độ lưu thông máu, co rút các cơ và dẫn truyền thần kinh.



Tục ngữ có câu: Đường xa không dễ dàng!



Đừng nói là ba mươi cân, cho dù là mang ba cân hay một cân rưỡi trên lưng chạy mười cây số cũng đủ làm cho một người bình thường thăng thiên rồi. Đám ngốc này mặc dù gần như đều đã được huấn luyện đặc chiến, nhưng dẫu sao bọn họ cũng chỉ mới trải qua ba ngày ba đêm giằng co sinh tử, chỉ mới ngủ chưa được năm giờ đồng hồ nên sức lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sự mệt mỏi vẫn không ngừng tích tụ và gia tăng.



Cho nên, vác ba mươi cân chạy việt dã mười cây số là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.



Lục Hổ mặc dù là người dẫn đường nhưng lái xe rất chú ý đến tốc độ, luôn duy trì tốc độ vừa phải để khi đám ngốc kia dốc toàn lực thì cũng vừa vặn có thể theo kịp. Nhưng mà Ngân Mạc nhìn đồng hồ đeo tay, lại nói: “Chậm quá! Như vậy không được! Nếu như bọn họ không tăng tốc lên thì bọn họ sẽ tự lôi mình xuống chỗ chết thôi!”



Đồng chí Trung tá lại rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối vẫn giữ bộ dạng thoải mái, nhắm mắt dưỡng thần: “Đừng lo, kịch hay vẫn còn ở phía sau.”



Ngân Mạc hơi ngẩn người, ngoái đầu lại nhìn anh ta đầy nghi hoặc: “Là ý gì?”



Đồng chí Trung tá bĩu môi: “Kiên nhẫn chút đi nào.”



Ngân Mạc từ từ nheo mắt lại, âm thầm quan sát vị Trung tá, như có điều suy nghĩ, nói: “Tôi luôn cho rằng Đại đội trưởng đã quá để tâm, cũng quá hưng phấn kích động đối với đợt tuyển chọn năm nay. Bây giờ ngay cả cậu cũng tỏ ra mong đợi như vậy... Có gian tình!”


Thế nhưng, quan trọng hơn chính là, nơi này là khu vực hoang dã rừng rậm nguyên thủy. Nhảy xuống vội vã là có thể rơi vào ổ sói hang cọp, bị gấu nâu bao vây. Có trời mới biết trong sông này có các sinh vật nguy hiểm các loại như cá sấu, trăn nước khổng lồ hay không. Hiện giờ bọn họ vừa mệt mỏi, vừa kiệt sức, vừa rã rời, hơn nữa còn tay không tấc sắt, nhỡ may gặp phải cá sấu hay trăn nước gì gì đó, chỉ có một con đường có thể đi là vào bụng chúng nó thôi!



Phải làm sao đây?



Tiểu Tịnh Trần mù mờ nhìn Vệ Thủ rồi lại nghi hoặc ngó ngó Tống Siêu. Cô bé chưa bao giờ bị cảm bị sốt, hung cầm mãnh thú mà nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh, ngốc nghếch đến nỗi không thể nào hiểu được sự lo lắng và lúng túng của mọi người. Cô bé gãi đầu, quả quyết vượt qua ba cậu con trai, tự ý đi tới bên bờ sông. Nước sông phẳng lặng không hề chảy xiết, thậm chí chỉ nhìn mặt sông thì sẽ không cảm nhận được nước sông đang chảy.



Tiểu Tịnh Trần ném ba lô sau lưng vào trong nước, sau đó nhún người rồi nhảy xuống. “Rào rào!” Tiếng người nhảy xuống nước lập tức thu hút sự chú ý của những người khác. Vệ Thủ và Tống Siêu đứng ở cuối hàng đã tới nơi cũng có nghĩa là tất cả các nam binh đã được đầy đủ. Lúc này, tất cả các nam binh đều kinh ngạc nhìn người ở trong nước.



Kỹ năng bơi của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, không có vòng trọng lực kéo xuống, cô bé dễ dàng nổi lên trên mặt nước, mái tóc ngắn ướt nhẹp dính vào hai má, đôi mắt to long lanh dưới ánh trăng lại càng trong suốt thấy đáy. Cô bé ôm lấy ba lô nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dưới chân đạp một cái, cơ thể không chút trở ngại nào mà trượt về phía trước một đoạn ngắn. Nước sông ở phía sau cô bé lưu lại một gợn sóng dài, nhìn giống như phần đuôi của mỹ nhân ngư vậy.



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người hung hăng nói: “Có gì mà do dự nữa chứ, chẳng lẽ chúng ta lại không bằng một cô gái sao?”



Thế là, các nam binh vừa cắn răng vừa giậm chân. “Tõm! Tõm!” rồi nhảy xuống nước như bỏ sủi cảo vào trong nồi hấp. Nước sông lạnh như băng lập tức bao quanh cơ thể, cơn lạnh thấm vào lớp da thịt, gặm nhấm xương tủy, mang đến từng cơn run rẩy như đang đục xương. Mọi người không tự chủ được mà run lên cầm cập, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng bơi về phía trước. Tiểu Tịnh Trần đã bơi xa đến nỗi chỉ còn lại hình ảnh mờ nhạt.



Mẹ kiếp! Em gái, em cầm tinh con cá à?



Màn Thầu gắng sức bơi chó để đuổi kịp cơ thể giống như một con cá trong nước của chủ nhân. Nhưng thật đáng tiếc, giữa ước muốn và hiện thực vẫn có một khoảng cách phải tính bằng vận tốc ánh sáng!