Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 298 : Khi bé ngây thơ gặp phải cầm thú
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Vừa rơi xuống, nước sông lạnh giá từ bốn phương tám hướng ùa vào. Trong khoảnh khắc những vật thể có trọng lượng rơi xuống nước, do tác động của sức nặng, tất cả đều sẽ chìm xuống một đoạn, con người dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Nước sông không cao quá đầu của bốn người. Khi cơ thể chìm xuống khoảng một phần ba, trọng lượng bị lực đẩy của nước triệt tiêu, tốc độ chìm của bốn người chậm lại, cầm cự hai giây, họ ra sức đạp nước bơi lên.
Thế nhưng, khi đồng chí Câm Điếc muốn ngoi lên mặt nước, chân bỗng như bị kéo lại. Anh ta quay đầu nhìn lại theo bản năng thì thấy một khuôn mặt bị dòng nước làm cho vặn vẹo. Dưới ánh trăng, ánh sáng dưới đáy sông rất yếu, khiến cho ngũ quan của đối phương vô cùng mờ ảo, chỉ thấy được một đôi mắt sắc như dao làm cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Đồng chí Câm Điếc - người vừa kinh sợ do bị con ma dưới nước tóm chân ngay tức khắc sợ tới mức phun ra từng đợt bong bóng khí.
Anh ta ra sức đạp hai chân giãy giụa nhưng đối phương lại bám lấy mắt cá chân anh dai như đỉa rồi bơi lên. Câm Điếc chỉ có thể trơ mắt nhìn cái eo thon cường tráng của mình bị người khác ôm chặt. Nhìn đối phương tay chân nhỏ nhắn nhưng lực cánh tay như thép ấy có thể khiến người khác đau đớn.
Đối phương đột nhiên kéo người xuống, liền khiến cho Câm Điếc chìm xuống dưới đáy sông. Câm Điếc phản kháng theo bản năng, bản năng chiến đấu đè ép nỗi sợ hãi ma da. Anh ta gập eo, dựa vào lợi thế chiều cao hai tay túm lấy eo của đối phương, ra sức kéo về sau, nhờ vào phản lực của nước miễn cưỡng thoát khỏi sự trói buộc của đối phương.
Hành động dưới nước bị hạn chế rất nhiều, Câm Điếc lấy lại tự do nhờ sức mạnh, đối phương cũng chỉ đành chịu ngoại lực mà kéo dài khoảng cách với anh ta.
Đến lúc này, Câm Điếc mới thấy rõ hóa ra con ma da hố anh ta lúc này chính là anh chàng tên Vệ Thủ. Cũng trầm tĩnh kiệm lời, cũng mặt đơ như tảng băng thế nhưng so sánh với người có thân hình cao to lừng lững đến hai mét như Câm Điếc, anh chàng Vệ Thủ tuấn tú trong nhóm tham gia tuyển chọn được mọi người yêu thích hơn nhiều.
Nói thực, Câm Điếc vốn không hề coi trọng những người đàn ông lớn lên giống búp bê Barbie như Vệ Thủ. Tuy nhiên, khi hai người đối mặt nhau cùng chìm nổi trong nước, khi anh ta trơ mắt nhìn thấy khóe môi dần dần cong lên của Vệ Thủ, nhìn ánh mắt sắc bén lạnh lùng của đối phương hiện lên ý giết chóc hung tàn, nhìn thấy nụ cười thô bạo phô trương không hề che giấu trên mặt cậu ta, không hiểu sao Câm Điếc lại cảm thấy run sợ đến sởn cả tóc gáy. Anh ta cứ như một con ếch bị con rắn nhìn chằm chằm. Câm Điếc bỗng thấy sợ hãi, anh ta đối mặt Vệ Thủ với vẻ nghiêm túc mà chỉ khi chấp hành nhiệm vụ mới có, trước giờ anh ta chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.
Trước nay Tiểu Tịnh Trần không cậy vào thực lực của bản thân mạnh mẽ mà xem nhẹ bất cứ đối thủ nào, cũng không bởi đối phương mạnh hơn mà mất đi tự tin. Dù có đối mặt với ai, cô bé đều hết sức đối phó, thể hiện sự tôn trọng với đối thủ cũng là sự tôn trọng với bản thân.
Cho nên, ngay lúc đầu Tiểu Tịnh Trần đã dùng hết sức, vừa đối mặt đã áp chế Ngân Mạc, thế nhưng khi kéo Ngân Mạc vào nước, cô bé bỗng cảm thấy có nguy hiểm. Rõ ràng nước xung quanh không hề dao động nhưng cô bé thấy cả người sởn gai ốc, thế là cô bé dứt khoát buông Ngân Mạc, theo bản năng xoay người vung chân quét một quét phía dòng chảy.
“Bụp” Vùng nước vốn không có vật nào không hiểu sao lại cho cảm giác như đá vào cơ thể sống. Tiểu Tịnh Trần khó tin mở to mắt nhìn vào người đang lấy hai tay đỡ đòn đá của cô bé lúc nãy. Rõ ràng cô bé không cảm nhận được hơi thở của bất cứ sinh vật sống nào xung quanh, vậy anh ta xuất hiện ở đây bằng cách nào?
Đôi mắt đen láy đột nhiên thẫm lại, cô bé đột nhiên nhớ đến lúc diễn tập, người tập kích thoát khỏi cô bé trong rừng rậm. Đó là lần đầu tiên cô bé thất bại. Mặc dù từ đầu đến cuối không nhìn thấy người đó nhưng cô bé tuyệt đối sẽ không quên.
Trước giờ Tiểu Tịnh Trần không bao giờ nghi ngờ nhận thức của mình. Nếu đã nghĩ ra người đó, thì cô liền trực tiếp cho rằng hai người là một và không chút do dự giơ chân lên ra đòn song phi. Triển Đế dứt khoát buông nắm tay đang nắm chặt, thả lỏng chân, thân hình linh hoạt như con cá chuồn mất. Tiểu Tịnh Trần đạp hụt một cước, đối phương đã vòng tới phía sau lưng cô bé.
Triển Đế không sử dụng bạo lực với Tiểu Tịnh Trần, anh ta chỉ ra đòn thật nhanh để tóm lấy vai cô bé, nhưng chân Tiểu Tịnh Trần đột nhiên chuyển hướng, đá vào dòng chảy, cơ thể nhanh như con thoi thoát ra khỏi tầm với của Triển Đế. Trong giờ khắc thoát ra khỏi vùng nguy hiểm, cô bé bỗng dừng lại, ra sức về phía đối diện xoay ba trăm sáu mươi độ, chân thon dài ra đòn mạnh mẽ như xích sắt vung lên.
Hai người anh đánh tôi đá không thể chia lìa, tinh thần hưng phấn đến cực hạn nhưng không khí trong phổi càng ngày càng ít. Cuối cùng hai người không hẹn mà cùng bơi về phía mặt nước. Dòng chảy ngầm dưới sông bởi sức chiến đấu không hề cố kỵ, không hề giữ sức mà dao động dữ dội.