Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 30 : Quyền uy bất khả xâm phạm
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
“Ba!” Trong đôi mắt to tròn trong veo dần tích tụ những giọt nước mắt long lanh, Bạch Hi Cảnh nhìn mà lòng quặn thắt.
Bạch Hi Cảnh không khỏi thở dài, ngón tay nhẹ nhàng lau đôi má phúng phính nhiều thịt của Tiểu Tịnh Trần, ôn tồn nói: “Ba không giận, dù Tiểu Tịnh Trần là con trai hay con gái, ba đều rất thích, ba sẽ không bao giờ giận Tiểu Tịnh Trần đâu.”
“Thật ạ?” Đôi mắt to tròn mang theo sự mong đợi đáng thương.
“Thật.” Bạch Hi Cảnh vươn tay ôm lấy Tiểu Tịnh Trần: “Nhưng mà Tiểu Tịnh Trần phải nhớ, con là con gái, không phải là con trai, sau này đừng lầm lẫn nữa nha.”
Con là con trai! Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần đành nuốt câu này vào trong bụng. Tuy rằng không hiểu tại sao cha nhất định bắt bé phải tin bản thân là con gái, nhưng nghĩ tới cha đã tức giận cả một đêm, Tiểu Tịnh Trần rất khôn ngoan không phản bác lại lời của cha.
Chỉ cần bé tự biết bản thân là con trai là được rồi! - Tiểu Tịnh Trần nghĩ như vậy, cũng càng kiên định với quyết tâm rằng mình là con trai.
Bạch Hi Cảnh nếu biết được nhất định sẽ khóc, thật sự sẽ khóc, đứa con gái này đã lệch lạc thành cái dáng vẻ gì rồi a, chặng đường phía trước của cha ngốc chắc hẳn sẽ rất dài mà còn rất gian nan cực khổ đây!
Trực giác nhạy bén như dã thú nói cho bé biết, ba đã trở về trạng thái bình thường rồi. Tiểu Tịnh Trần không nhịn được nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt to cong lên hình trăng khuyết “Ba, vòng của con đâu?”
“Vòng?” Bạch Hi Cảnh nhất thời không phản ứng kịp, đại não ngưng trệ chật vật chuyển động, lúc này mới nhớ ra, cái vòng bé nói đến thực ra là khóa trọng lực. Lúc trước khi bé hôn mê trong bệnh viện, cha ngốc đã tháo hết vòng trọng lực trên người của bé ra.
Các thiếu niên không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thực ra hôm qua đám bọn chúng nói muốn luyện võ hoàn toàn là do bị Tiểu Tịnh Trần kích thích, nhất thời kích động mới đưa ra quyết định này, người thật sự quyết tâm học hình như chỉ có mỗi Hàn Hùng mà thôi. Hiện tại thấy Tiểu Tịnh Trần có vẻ không nể mặt, đúng là có người bắt đầu hơi do dự, muốn chúng nghe lời một đứa trẻ năm tuổi rưỡi còn chưa cao đến ngực mình, trong lòng bọn chúng cảm thấy rất không thoải mái.
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần cũng không động: “Ai không muốn học bây giờ có thể đi, nếu như học được một nửa mà bỏ cuộc thì đừng trách em không khách khí.”
Câu uy hiếp này vừa nói ra, có hai thiếu niên quả quyết rời đi.
Nhìn sáu thiếu niên còn lại, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói: “Học võ quan trọng nhất là kiến thức cơ bản, các anh trước tiên chạy bộ theo em.”
Nói xong, bé liền xoay người chạy, sáu thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy theo.
Tiểu Tịnh Thần chân ngắn, lo lắng cho các thiếu niên lần đầu chạy cùng bé nên cũng không chạy quá nhanh, nhưng mà tốc độ này đối với đôi chân dài của các thiếu niên thì hiển nhiên vẫn là hơi chậm. Vì vậy, các thiếu niên vừa mới bị dọa cho căng thẳng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may là sư phụ bé con này không giống trong ti vi diễn, vừa bắt đầu đã ra oai phủ đầu người ta, cứ chạy như vậy mười vòng tám vòng cũng không có vấn đề gì.
Đáng tiếc, bọn họ yên tâm quá sớm rồi, mười vòng tám vòng không có vấn đề gì, vậy mười tám vòng hai mươi vòng thì sao?
Mới đầu các thiếu niên còn theo rất sát, Hàn Hùng thỉnh thoảng còn đắc ý chạy lên phía trước, Tiểu Tịnh Trần cũng không để bụng, hì hục chạy ở phía sau.