Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 313 : Chất kịch độc đáng sợ - Heroin

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Nhóm Dương Tĩnh hiển nhiên là rất quen thuộc nơi này. Họ chạy một mạch như điên theo thói quen. Dần dần, họ mơ hồ có thể nghe thấy vài tiếng la hét cuồng loạn đầy thảm thiết. Âm thanh chói tai đến mức như hận không thể đâm rách cổ họng mà chui ra. Tiểu Tịnh Trần không khỏi rung tai. Cô bé bỗng thấy sắc mặt ba người kia trở nên càng khó coi hơn.



Đây là căn nhà nhỏ cao tầm bốn tầng. Người mà đám người Dương Tĩnh tìm ở tầng một. Diện tích căn phòng không lớn, có thể miễn cưỡng coi là căn phòng có một phòng ngủ, một phòng khách. Hơn nữa do khoảng cách giữa các nhà quá gần nên ánh sáng căn bản không chiếu được xuống tầng một, vì vậy trong phòng rất tối. Một chiếc giường đơn được đặt trong phòng ngủ của căn phòng chỉ có bốn bức tường này. Đệm chăn trên giường rất cũ nhưng lại được giặt rất sạch sẽ.



Một cô gái mặc quần bò cộc, áo may ô đang lăn lộn trên giường, hét lên đau đớn. Cô ta gầy đến mức có thể nhìn thấy đường nét xương ở dưới da. Trên mặt, nước mắt nước mũi trào ra trông không được bình thường, dường như đang chịu đựng sự giày vò ốm đau mà người thường không thể chịu nổi. Ngón tay dài trông như cẳng gà, không ngừng cào vào cơ thể mình, rất nhanh, những vệt máu xuất hiện trên người cô ta.



Cô gái này đối xử với mình thật tàn nhẫn!



Một bà lão mặt đầy vẻ phong sương ngồi bên giường. Bà luống cuống nỉ non: “Ni Tử, cháu nhịn thêm chút nữa, nhịn thêm chút nữa đi. Anh cháu sắp về rồi!”



“Nội ơi!” Dương Tĩnh bước nhanh đến. Bà lão như tìm thấy người tin cậy mà nghẹn ngào: “Ni Tử, Ni Tử, nó...”



“Nội ơi, nội yên tâm, không sao, không có chuyện gì đâu.” Dương Tĩnh nháy mắt ra hiệu với Liêm Tử. Liêm Tử lập tức mềm giọng khuyên bảo rồi đưa bà lão ra ngoài.



Bạch Trà và Dương Tĩnh vén tay áo trèo lên giường, trông như đang đối mặt với thú dữ hay lũ quét vậy. Họ thận trọng, gắng sức đè ép cô gái đang không ngừng giãy giụa. Cũng không biết cô gái lấy sức ở đâu ra. Rõ ràng xương cốt da dẻ đều trông rất yếu ớt, thế mà hai người con trai cũng không thể làm gì được cô ta. Họ không những không thể kìm hãm cô ta, mà còn bị cô ta cào cho không ít vết thương.



Ý thức của cô gái vẫn còn rõ ràng. Cô ta đau đớn kêu la, không ngừng đập gáy lên tấm ván gỗ, vừa kêu vừa khóc: “Anh, anh, anh giết em đi! Em không muốn sống nữa! Giết em đi, em khó chịu quá, khó chịu quá! Á...”



“Ni Tử, em nhịn một chút, một chút thôi, sắp qua rồi!” Dương Tĩnh tận tình khuyên nhủ. Nhưng cậu ta và Bạch Trà đều đang bị thương, mà vết thương cũng không nhẹ. Thiếu nữ lên cơn nghiện làm sao có thể khống chế sức lực của mình. Rất nhanh sau đó, vết thương bọn họ khó khăn lắm mới băng nó được bị những đòn cào xé của thiếu nữ làm bung ra. Vết máu dần dần nhiễm đỏ quần áo sạch sẽ vừa mới thay của họ.




Bạch Trà muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ tức giận của Dương Tĩnh, lại liếc thấy ánh mắt trong suốt vô tội của Tiểu Tịnh Trần, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân là tên tiểu nhân xấu xa đen tối. Thế là cậu ta ngậm chặt miệng, quay đầu về một bên, không nói thêm lời nào.



Dương Tĩnh ngượng ngừng nhìn Tiểu Tịnh Trần, nói: “Xin lỗi, tính cậu ta chính là như vậy, cô đừng để bụng.”



Tiểu Tịnh Trần dường như không nghe thấy lời của Dương Tĩnh. Cô bé chỉ nhìn Bạch Trà không chớp mắt. Rất lâu sau, Tịnh Trần mới thốt lên: “Cậu họ Bạch!”



Câu hỏi nhưng lại mang ngữ khí của câu khẳng định này làm Bạch Trà hơi cứng người. Cậu đột nhiên quay đầu, hét lên: “Đúng, tôi họ Bạch, vả lại còn là một chi thứ, là một chi thứ làm mất mặt gia tộc vì có cha mẹ nghiện thuốc phiện. Khi cha mẹ còn sống, chúng tôi đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc, giờ họ đã chết rồi, các cô còn muốn thế nào nữa?”



Dương Tĩnh đột nhiên ngớ người ra, kinh ngạc nhìn Bạch Trà với đôi mắt đỏ lên đầy tơ máu, lại liếc về Tiểu Tịnh Trần với vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, hỏi: “Cô... Cô là người nhà họ Bạch?”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu, trả lời: “Tôi đúng là mang họ Bạch.”



Bạch Trà khinh thường hừ một tiếng. Tiểu Tịnh Trần tiếp tục nói: “Người trục xuất cậu ra khỏi nhà họ Bạch cũng không phải tôi, cậu hét vào mặt tôi làm gì?”



Bạch Trà nín thinh, nghiến răng nghiến lợi.



“Hơn nữa, ông nội tôi đã bị trục xuất gia khỏi nhà họ Bạch từ năm mươi năm trước rồi. Việc này có gì đáng để tức giận?” Cũng như việc Tiểu Tịnh Trần không giấu giếm Bạch Hi Cảnh bất cứ điều gì, cũng không nói dối anh bao giờ, Bạch Hi Cảnh cũng chưa bao giờ che giấu Tiểu Tịnh Trần bất cứ vấn đề gì. Chỉ cần cô bé hỏi, Cha Ngốc chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng tường tận cho cô bé từng chữ một.