Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 315 : Màn thầu nổi giận

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Sự ăn ý giữa Tiểu Tịnh Trần và Màn Thầu là điều không thể nghi ngờ được. Dù cho đã bị ngăn cách mấy chục năm, nhưng đối với con sói trung thành và em gái ngốc nghếch trong sáng, sự xa cách này hoàn toàn không hề tồn tại. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của Màn Thầu, Tiểu Tịnh Trần đã biết nó muốn biểu đạt điều gì. Vì vậy, em gái ngay lập tức tỉnh táo và đứng dậy. Gần như trong khoảnh khắc cô bé đứng dậy, cánh cửa mỏng manh của nhà họ Dương đã bị người ta thô lỗ đá văng đi. Một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa dưới lực tác động cực lớn đã đập vào tường, rung động dữ dội, dường như có thể nứt toác ra bất cứ lúc nào.



Mặt của ba người Dương Tĩnh liền biến sắc, các cậu lập tức đứng lên. Đồng thời, có mấy người đàn ông đi vào.



Nhìn thấy mấy người đàn ông này, phản ứng đầu tiên của Tiểu Tịnh Trần chính là – Dao bổ dưa hấu!



Áo sơ mi hoa dung tục xấu xí, tóc tai đủ mọi màu sắc như lông gà, ngũ quan thô tục xảo trá, điệu bộ cà lơ phất phơ. Mấy người này đã hoàn toàn dùng cơ thể để giải thích cái gì gọi là “lưu manh”. Mặc dù nhìn bọn họ dung tục hơn nhiều so với thuộc hạ của Anh Bạc, nhưng bản chất thật ra là như nhau.



Mấy người đàn ông này chỉ cần nhìn là biết không phải người tốt. Ánh mắt bọn chúng nhìn về phía mấy người Dương Tĩnh tràn ngập sự khinh thường và coi rẻ: “Dương Tĩnh, nghe nói mày đã quay về. Mấy anh tới thăm mày chút. Tiền chúng mày nợ cũng nên trả thôi chứ! Nếu như không trả, bọn này cũng khó ăn nói lắm đấy!”



Không biết có phải giữa hai người có ân oán gì không, bởi trong ánh mắt Dương Tĩnh nhìn đối phương tràn ngập sự căm ghét và tức giận, nhưng cậu ta lại phải cắn răng nghiến lợi mà chịu đựng. Cậu ta hít một hơi thật sâu, điềm tĩnh nói: “Chúng tôi nhất định sẽ trả tiền, nhưng hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian, bốn nghìn tệ không phải là con số nhỏ...”



“Mẹ kiếp! Mày nằm mơ à! Bốn nghìn, sáu chục nghìn mới đúng!” Tên lưu manh đầu sỏ dùng một chân đá vào cái bàn tròn - Vật trưng bày duy nhất trong phòng khách ngoại trừ cái ghế. Chiếc bàn tròn đã bị hắn ta đạp cho đổ ngửa xuống mặt đất.



Sắc mặt của Dương Tĩnh lập tức trở nên trắng bệch: “Rõ ràng là bốn nghìn, tại sao lại biến thành sáu chục nghìn chứ?”




Lời còn chưa nói hết, cái chân đang lùi về phía sau bỗng đụng vào cái gì đó. Tên lưu manh đầu sỏ còn chưa kịp phản ứng, thì đã cảm thấy hai bên vai của mình nặng trĩu, có một hơi thở nặng nề nóng rực phả lên trên cổ gã ta, khiến cho toàn thân gã run lên, trong lòng sợ hãi. Gã ta theo bản năng quay đầu lại...



Thông thường, là người ai cũng biết, ở trong rừng rậm nguyên thủy nguy cơ khắp nơi, nếu như có người từ phía sau lưng đập vào vai mình, muôn ngàn lần không thể quay đầu. Bởi vì 99% những người đập vào vai mình trong rừng rậm nguyên thủy không phải là con người mà là sói. Ngay khi bạn quay đầu, thì sẽ để lộ cổ họng của mình dưới nanh sói. Bầy sói cắn chết con mồi, từ trước đến nay chỉ cắn cổ họng, không để bọn nó nhìn thấy cổ họng, thì chí ít cũng có thể sống thêm mấy giây.



Nhưng thật đáng tiếc, tên lưu manh đầu sỏ lại không biết phía sau mình là một con sói. Cho nên, gã ta đã quay đầu lại. Sau đó, chào đón gã chính là một cái miệng rộng đang há ra. Nanh sói đều đặn trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Màn Thầu không chút do dự mà cắn vào vai và cổ của gã ta, nhưng tránh được yết hầu và động mạch cổ, không cho gã ta một phát trí mạng, mà để gã phải chịu đựng hết những giày vò đau khổ cho đến chết...



“Á a a! A a a!”



Tên lưu manh đầu sỏ bị Màn Thầu cắn ầm ầm ngã xuống đất. Mấy tên lưu manh còn lại lập tức sợ đến mức tè ra quần. Đừng nói bọn họ, đến cả ba người Dương Tĩnh cũng giật mình, ngây người, mắt trợn tròn như hóa đá.



Mặc dù bọn họ từng nhìn thấy Màn Thầu cắn đứt một miếng thịt của người ta, nhưng cắn trực tiếp vào cổ thì...



Nói nghe này đồng chí Màn Thầu, đồng chí chắc chắn mình là một con Husky chứ?