Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 322 : Tâm ma của tiểu tịnh trần

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Trở về thành phố S, không ngoài dự đoán, Tiểu Tịnh Trần lại đến làm nũng với bà nội, chơi cờ với ông nội, thuận tiện lại quyến rũ các bác trai bác gái. Là đứa cháu gái duy nhất của nhà họ Bạch, Tiểu Tịnh Trần thật sự là nhận được muôn vàn yêu thương, chiều chuộng. Đương nhiên, điều này không thể không tính đến tính cách ngốc nghếch, đáng yêu khiến người ta yêu thích của bản thân cô bé được.



Mặc dù không mua bao nhiêu quà, nhưng vẫn đủ mỗi người một món. Mọi người đều rất hiểu tính cách của Tiểu Tịnh Trần, đứa trẻ chậm chạp, ngốc nghếch này có thể nghĩ tới việc mua quà cho bọn họ, có thể nhận thấy mười tháng tòng quân này của cô bé thật sự là không uổng công vô ích.



Chơi ở nhà ông bà nội cả ngày, buổi tối ăn xong bữa tối Tiểu Tịnh Trần mới cùng cha về nhà, tắm rửa rồi ngồi trên giường, Tiểu Tịnh Trần bắt đầu sắp xếp đồ của mình, sau đó lật ra được một hộp quà tinh xảo từ trong đống quần áo.



Cẩn thận suy nghĩ, Tiểu Tịnh Trần mới nhớ ra, món quà này là do chú Tiết Quang Hàn tặng cho cô bé lúc chia tay, bởi vì nhìn thấy cha, vui quá nên cô bé đã sớm vứt món quà nhỏ này ra sau đầu rồi...



Tiết Quang Hàn sẽ khóc, thật sự sẽ khóc đó!!



Mở chiếc hộp nhỏ ra, một viên đạn nhẵn bóng, màu sắc u ám xuất hiện ngay trước mắt. Trái tim Tiểu Tịnh Trần đột nhiên co lại, vung cổ tay, theo bản năng liền ném hộp quà đi. Hộp quà bị vứt xuống đất, viên đạn rơi ra ngoài, đập vào thảm trải sàn nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.



Viên đạn vốn nên nhẵn bóng, lóe lên ánh sáng kim loại, nhưng viên đạn này lại âm trầm đến mức có chút không được đúng cho lắm. Cái mũi của Tiểu Tịnh Trần rất nhạy cảm, cô bé hơi động chóp mũi liền ngửi thấy mùi của cái thứ tích tụ âm trầm đó chính là máu, đây là một viên đạn dính máu.



Kỹ năng bắn súng của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, sự việc bắn súng năm đó không hề gây ra ảnh hưởng gì đối với việc dùng súng của cô bé, nhưng đã khiến cô bé vô cùng phản cảm khi bị người khác chĩa súng vào mình. Nhìn viên đạn dính máu này, cô bé dường như đã quay trở về nơi đáng sợ đó. “Pằng” một tiếng súng vang lên, trái tim đột nhiên co rút lại, một cảm giác đau đớn tột cùng như bị xé rách đánh thẳng vào linh hồn. Nỗi sợ hãi trống rỗng níu lấy trái tim của cô bé. Cô bé sợ đến mức dùng hai tay bịt chặt lấy lỗ tai của mình. Nhưng mà tiếng súng kia lại từ đầu đến cuối cứ quấn chặt lấy cô bé như âm hồn quỷ dữ, xem ra dùng khẩu súng giả của Anh Bạc để kích thích bản thân thật sự chẳng thành công chút nào, hoàn toàn không có hiệu quả gì.



Thế là, khi Bạch Hi Cảnh tắm táp xong ra ngoài, thứ mà anh nhìn thấy chính là con gái đang co ro, cuộn người lại thành một đống trên giường, run lẩy bẩy. Anh sợ đến mức giật nảy mình, trong lòng co rút đau đớn, ném chiếc khăn bông đang lau tóc trên tay đi, lập tức phóng đến. Anh cẩn thận ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, giống như là sợ sẽ dọa tới cô bé, giọng nói dịu dàng tựa như lông vũ: “Ba ở đây, đừng sợ, đừng sợ, ba ở đây!”




Tiết Quang Hàn hơi ngẩn người, có chút bất ngờ, không hiểu gì: “Anh uống nhầm thuốc à, không phải đã nói là anh sẽ không cản trở tôi đối xử tốt với con bé sao?”



“Tiết, Quang, Hàn, tôi cũng là một người làm cha, thấy anh thật lòng yêu thương con bé cho nên mới để mặc cho anh tiếp cận nó. Nhưng còn anh thì sao, anh đã làm gì?... Anh rõ ràng biết con bé đã từng bị súng bắn đến mức tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, anh lại còn dám tặng con bé một viên đạn dính máu. Muốn lấy mạng con bé thì cứ nói thẳng, ông đây sẽ giết chết anh trước.”



Bạch Hi Cảnh thực sự nổi giận rồi, chỉ cần vừa nghĩ tới dáng vẻ cả người run rẩy, co quắp trên giường của Tiểu Tịnh Trần tối qua là trong lòng anh liền quặn thắt đau đớn. Đó là con gái của anh, là đứa con gái anh nâng niu trên lòng bàn tay mười ba năm, con mẹ nó thế mà lại bị tên mặt người dạ thú này hãm hại.



“Cái gì?” Tiết Quang Hàn đột nhiên đứng dậy, bởi vì động tác quá nhanh quá mạnh nên chiếc ghế bị đụng đến lật nhào. Sắc mặc của anh ta trắng bệch, vội hỏi: “Trên viên đạn có máu?? Không thể nào, năm đó khi tôi lấy được viên đạn đó ra đã cọ sạch máu trên đó mà, hơn nữa tôi đã giữ nó mười năm, thỉnh thoảng còn lôi ra ngắm nhìn rồi lau chùi, trên đó tuyệt đối không thể nào có vết máu được. Bạch Hi Cảnh, anh phải tin tôi, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì tổn thương đến con bé.”



Vẻ mặt của Bạch Hi Cảnh trầm xuống, từ chối cho ý kiến với lời biện hộ của Tiết Quang Hàn. Anh nhìn kỹ viên đạn trong tay mình, lại phát hiện ra cái đáy rất trơn bóng, được lau chùi đến sáng loáng, hơn nữa số hiệu bên trên được khắc chìm đã mơ hồ nhìn không rõ, ánh mắt anh chợt lóe lên. Xem ra những lời Tiết Quang Hàn nói đều là thật, thỉnh thoảng lấy ra nhìn ngắm, lau chùi, cho nên vết khắc bên trên mới có thể trơn nhẵn và vết khắc chữ nhìn không rõ như vậy.



Đáy viên đạn rõ ràng là sáng bóng như ngọc, giống như được người ta vuốt ve, ngắm nhìn trong một thời gian dài, nhưng trên thân viên đạn lại vẫn còn dính vết máu u ám. Chuyện này không khoa học!



Nếu như không phải Tiết Quang Hàn tính kế quá mức tinh diệu, vậy thì chính là hai người bọn họ đều bị người ta hãm hại rồi.



Mà sự thật thì, hai đại BOSS bọn họ thật sự là đồng thời bị người ta hãm hại!!