Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 328 : Thư ký nhỏ vạn năng

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Tiểu Tịnh Trần ngồi ở vị trí khách quý của mình, tai rung rung, lẳng lặng nghe lời xì xào bàn tán của khu văn phòng lớn. Bỗng nhiên, một âm thanh rì rì làm cô bé tỉnh táo lại. Cô bé ngơ ngác, nhanh chóng lấy di động ra, mới phát hiện chuông báo hẹn giờ vang lên.



Tiểu Tịnh Trần móc một tờ danh sách từ túi áo ra, đối chiếu thời gian. Hai giờ ba mươi phút, phải pha cà phê cho cha rồi.



Bạch Hi Cảnh ở công ty thường do Đại Sơn, Tiểu Sơn chăm sóc. Anh căn bản không cho phép người ngoài tiếp cận, càng không cho phép bất kể ai ngoài cặp anh em sinh đôi kia động vào đồ ăn thức uống của anh. Nhưng sau khi Tiểu Tịnh Trần đến thì trọng trách này được giao vào tay cô bé. Bạch Hi Cảnh đối với hai anh em song sinh là thái độ tín nhiệm; còn đối với Tiểu Tịnh Trần thì đó là tình thân.



Tiểu Tịnh Trần đứng lên, mặt không chút biểu cảm chạy thẳng vào phòng trà nước. Khu văn phòng tuy lớn, nhưng tầm nhìn rộng rãi. Các bàn làm việc đều được tách biệt nhau bởi tấm ngăn màu xanh da trời thấp, chỉ cao đến ngực người khác. Chỉ cần đứng lên, dõi mắt nhìn là khu văn phòng đã thu hết vào mắt. Vì vậy, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không cần lo lắng sẽ lạc đường, tìm không thấy phòng trà nước. Ba chữ to như thế treo ở đó, dù có là mù cũng nhìn thấy được.



Phòng trà nước là nơi duy nhất được ăn uống tự do, nghỉ ngơi thoải mái trong công ty. Vì vậy ở đây lúc nào cũng có một, hai người. Khi Tiểu Tịnh Trần đi vào, bên trong có hai nữ nhân viên đang bưng cốc nói gì đó. Vừa nhìn thấy cô bé đi vào, hai người khẩn trương, vội vàng đứng thẳng, cúi đầu uống nước, ánh mắt lén nhìn Tiểu Tịnh Trần nhưng không dám nói một chữ nào.



Hết cách, tên tuổi vị Diệt Tuyệt sư thái mặt lạnh như núi băng này quá vang dội. Nghĩ đến Tiểu Lạc bị sa thải, lại nghĩ đến Tổng giám sát Ôn bị KO, các cô gái chưa có tự tin đến mức cảm thấy bản thân có thể chiến thắng Diệt Tuyệt sư thái. Cho nên, họ vẫn nên thành thật một chút thì hơn.



Tiểu Tịnh Trần trực tiếp coi hai người như không khí. Dù sao họ cũng không quan trọng. Cô bé tự lấy đồ pha trong tủ, quen tay mà pha cà phê. Lại nói, công việc có tí hàm lượng kỹ thuật này, cô bé đã phải luyện ở nhà ba ngày, bởi vì khống chế lực độ không tốt nên máy pha cà phê đã bị cô bé làm hỏng tận bốn cái.



Hai cô gái liếc nhau, lặng lẽ chuẩn bị rút lui. Một cô gái trong đó đang đổ nước trong cốc, lấy một gói bột sữa từ trong cốc ra pha. Tiểu Tịnh Trần nhăn mũi, ngửi thấy mùi sữa nồng nàn, cô bé không khỏi quay lại nhìn cô gái đó. Cô gái bị dọa giật nảy, lông tơ khắp người dựng lên, căng thẳng nhìn Tiểu Tịnh Trần cười khan hai tiếng: “Đây là bột sữa tôi tự mua, vẫn còn, cô muốn không?”



Tiểu Tịnh Trần ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, nói: “Không cần, cám ơn.”



“Ồ!” Cô gái hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ có thể bỏ lại một câu “Tạm biệt” rồi bị cô bạn kéo ra khỏi phòng trà nước.


Tiểu Tịnh Trần ngẫm nghĩ. Cô bé không nhẫn tâm để một người tốt bị nhận phạt, nhưng cũng không thể không coi trọng điều cha dạy. Thế là, em gái này móc di động ra gọi điện thoại. Cô gái luôn im lặng cúi đầu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Cô ta vội vàng túm lấy bàn tay cầm di động của Tiểu Tịnh Trần, nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi. Sau này tôi cũng không dám nữa. Cô muốn đuổi việc tôi cũng được, xin cô, đừng nói với ông chủ, xin cô đấy.”



Rời khỏi Trác Định chỉ cần tìm công việc khác là được. Nhưng nếu để ông chủ biết được rồi tự mình đuổi việc thì cô không có cách nào sống ở thành phố S nữa. Đây cũng là nguyên nhân Bạch Hi Cảnh không dễ phạt nhân viên. Một quyết định của anh có thể hủy hoại một người, thậm chí cả một gia đình.



Tiểu Tịnh Trần sững sờ, nghi hoặc nhìn cô ta, nói: “Ai nói muốn đuổi cô? Tôi chỉ muốn hỏi chút xem có thể tha cho cô một lần không thôi.”



Cô gái cũng ngẩn ngơ, không thể tin được nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tha cho cô một lần? Đây thật là lời nói của Diệt Tuyệt sư thái sao?



Lúc này bên kia đã nhận điện, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Bạch Hi Cảnh vang lên từ điện thoại.



Cô gái thót tim, không dám hé một lời, chỉ nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng ánh mắt đầy khẩn cầu. Người khác cũng dỏng tai lên nghe, muốn biết Diệt Tuyệt sư thái có thật muốn tha cho cô gái kia một lần hay không. Nếu như thật thì Tiểu Tịnh Trần nói chuyện với ông chủ Bạch thế nào.



“Ngài không phải đã nói rằng trong công ty không thể nuôi vật nuôi sao. Nhưng giờ có một nhân viên nuôi mèo trong ngăn kéo.”



Bạch Hi Cảnh sững người một chút, không khỏi bật cười: “Tịnh Trần, cô không phải là thích cảm giác làm ủy viên kỷ luật đó chứ. Sao luôn bắt những nhân viên vi phạm nội quy công ty thế, lại còn bắt chính xác. Hay là tôi để Đại Sơn làm cho cô một cái phù hiệu, được không?”



Bạch Hi Cảnh rõ ràng là đang trêu chọc cô bé. Mọi người xung quanh nghe mà đồng loạt hóa đá. Cả khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, khiếp sợ.



Nụ cười sang sảng như tên ngốc thiểu năng này thực sự là Boss Bạch có một không hai, vạn năng vô địch mặt lạnh của bọn họ sao? Chắc chắn là do phương thức dao động màng nhĩ của bọn họ không đúng, nhận nhầm tần số âm thanh rồi.