Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 330 : Giác ngộ
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
So với Diêm La mặt lạnh Tiểu Sơn và Boss Bạch Hi Cảnh mặt núi băng, thì Đại Sơn luôn mở miệng cười không nghi ngờ gì chính là Bồ Tát sống trong lòng mọi người. Đại Sơn gặp ai cũng cười mỉm, vì dù sao việc làm ăn của công ty đều chân chính, không cần dùng đến vẻ mặt hung ác còn lại của anh ta để trấn áp.
Nhưng khi vị Phật luôn cười như Di Lặc nóng tính lên thì lực uy hiếp phát ra tuyệt đối lớn hơn mười lần so với những người mặt lạnh trời sinh.
Phần lớn việc trong công ty đều do Đại Sơn xử lý, vì vậy, uy tín của anh trong công ty lớn hơn Tiểu Sơn rất nhiều. Trong giờ phút khuôn mặt âm trầm của Đại Sơn xuất hiện ở cửa nhà ăn, tất cả mọi người đều tự giác nín thở, không ai dám ho he một lời. Mặt Phó phòng Lạc ngay lập tức trắng bệch, cô ta nói: “Anh Đại Sơn, anh đừng tin lời nói xằng bậy của cô ta. Sáu năm trước… sáu năm trước tôi mới là học sinh cấp ba. Làm sao có khả năng chạy đến ngõ tối tấn công người khác.”
Một tia sáng lóe qua ánh mắt Đại Sơn. Anh ta sải bước đến, nói: “Cô ấy chỉ nói sáu năm trước bị người đánh lén, nhưng chưa bao giờ nói địa điểm là ngõ tối. Nếu như chuyện này không liên quan đến cô, sao cô lại biết cô ấy bị đánh lén trong ngõ tối. Lạc Vũ Đình, nhìn tôi giống tên ngốc lắm sao?”
Đại Sơn vừa hỏi ngược lại, những nhân viên hóng hớt đang giả vờ làm phông nền liền lập tức bừng tỉnh.
Phát hiện mình vừa lỡ lời, thân thể Phó phòng Lạc lảo đảo, mặt xám như tro.
Đại Sơn lạnh lùng liếc cô ta, vung tay về phía người khác, nói: “Đến giờ làm việc rồi, nên làm gì thì làm đi. Chuyện hôm nay tôi không hy vọng nghe được một từ nào từ trong miệng người khác. Các cô cậu biết phải làm thế nào rồi đấy.”
Mọi người vội vàng gật đầu. Đùa à, ở thành phố S, ở Trác Định, ai dám bằng mặt không bằng lòng chứ. Muốn chết sao!
Mọi người tản ra trong im lặng, lại không biết ai đó đột nhiên kêu lên, các nhân viên lập tức quay đầu lại. Họ liền thấy Phó phòng Lạc không biết đào đâu ra một khẩu súng. Nòng súng đen ngòm ngắm thẳng vào chính giữa trán Tiểu Tịnh Trần.
Hoa Hạ là quốc gia kiểm soát súng rất nghiêm ngặt. Ngay cả cảnh sát, muốn sử dụng súng khi chấp hành nhiệm vụ cũng đều phải xin phép, càng không nói đến những người dân bình thường.
Các nhân viên trong nhà ăn bị đuổi đi, Lạc Vũ Đình được đưa đến bệnh viện. Những công việc còn lại do Đại Sơn, Tiểu Sơn phối hợp hoàn thành, căn bản không cần Bạch Hi Cảnh phải nhọc lòng.
Trong văn phòng Tổng Giám đốc, Tiểu Tịnh Trần ngồi trên sô pha, hai tay ôm cốc trà nóng, nhưng ngón tay vẫn lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Bạch Hi Cảnh thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm cô bé vào lòng. Tiểu Tịnh Trần nghiêng người dựa vào lồng ngực ấm áp của cha, cúi đầu nhìn mặt đất. Rất lâu sau, cô bé mới chậm chạp mở miệng, âm thanh ngọt ngào khàn khàn lo lắng, nói: “Ba ơi, con suýt nữa thì giết người rồi.”
“Ba biết, không phải con cố ý.”
Tiểu Tịnh Trần chầm chậm lắc đầu: “Là con cố ý. Lúc đó con chỉ nghĩ muốn giết cô ta, con đã quên lời dạy của sự phụ, con...”
“Con không cố ý.” Bạch Hi cảnh ngắt lời cô bé, kéo cô bé ra khỏi ngực mình, nhìn thẳng vào mắt cô bé, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: “Con, không, cố, ý.”
Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác nhìn Bạch Hi Cảnh, ánh mắt có chút rệu rã, nhưng rất nhanh liền khôi phục sáng suốt. Cô bé không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhấp một ngụm trà, lông mày vẫn chưa giãn ra. Cô bé lấy tay xoa trán, nói: “Ba ơi, đầu con đau quá.”
“Đau đầu thì nghỉ một chút. Đừng lo lắng, dù chuyện gì xảy ra thì vẫn có ba bên cạnh con.”
“Dạ.” Đặt cốc trà lên bàn trà, Tiểu Tịnh Trần nằm xuống sô pha, gối đầu lên chân Bạch Hi Cảnh, nhắm mắt. Nhưng lông mày cô bé vẫn nhíu lại, dù trong mộng dường như cũng không an lòng.