Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 332 : Có một loại bi kịch mang tên lính đánh thuê
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Dựa vào bản lĩnh của Tiểu Tịnh Trần, xử lý vài tên lưu manh đầu đường xó chợ chỉ là chuyện cỏn con, mỗi tên một đấm, giải quyết nhẹ nhàng chỉ trong vài giây.
Bên này một vòng người vừa bị đánh bay, đầu đường bên kia tiếng còi cảnh sát đã vang lên. Không thể không nói, hiệu suất của nhóm cảnh sát dưới chân Thiên tử thật không tệ. Xe cảnh sát dừng bên đường, một nhóm các đồng chí mặc cảnh phục loạt xoạt xuống xe không nói một lời liền còng tay nhóm lưu manh, không hề bất ngờ tìm được không ít bột trắng trong túi quần áo bọn chúng. Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng cũng đủ giam bọn chúng nửa đời. Muốn được khoan hồng, bọn chúng phải nhả ra một con cá đủ lớn mới được. Vậy là, kế bước Lạc Vũ Đình, lại có một con cá ẩn mình trong biển sâu thành phố S gặp xui xẻo.
Đoạn thời gian gần đây, những người mà mình quan tâm bất ngờ bệnh đủ các loại, những việc thường không để tâm cứ xuất hiện hàng loạt, Bạch Hi Cảnh cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Dọn dẹp xong đám xấu xa, Tiểu Tịnh Trần vỗ tay, vui vẻ chạy về phía cha, ôm tay của Bạch Hi Cảnh, hí ha hí hửng về nhà. Trong chớp mắt cô bé đã vứt sạch sự tức giận khi nhìn thấy thuốc phiện ra khỏi não, nhưng nó lại làm cô bé nghĩ đến một chuyện: “Ba ơi, mai con muốn đi thăm bà nội Dương. Sư điệt Minh Trừng không ở đây, con phải giúp đỡ thăm nom mẹ anh ta.”
Bạch Hi Cảnh ngây người, có chút ngoài ý muốn nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái, lại chìm vào ánh mắt quyến luyến trong suốt đầy ước ao của cô bé. Bạch Hi Cảnh đành phải gật đầu. Được sự đồng ý của cha, Tiểu Tịnh Trần lập tức hé miệng cười để lộ hai nlúm đồng tiền nhỏ.
Tiểu Tịnh Trần đang vui vẻ nhảy nhót hoàn toàn không chí ý đến vẻ lo âu của Bạch Hi Cảnh. Anh hơi nhăn lông mày, ánh mắt thâm sâu nhìn mặt Tiểu Tịnh Trần. Đôi mắt đen láy của cô bé vẫn trong suốt như trước, nhưng không hiểu sao, Bạch Hi Cảnh luôn cảm thấy bất an trong lòng.
Về đến nhà, vừa bước chân vào cửa, Tiểu Tịnh Trần liền bị một con hổ to lớn bổ nhào tới. Thái Bao nhảy lên người cô bé, không ngừng kêu “Gừ, gừ“. Đó không phải là tiếng gầm gừ uy nghiêm mà là những âm rung bén tai mang hàm ý làm nũng nào đó.
Tiểu Tịnh Trần tốn sức đẩy đầu con mèo cỡ bự đang đặt trên đầu mình ra, đôi mắt to chớp chớp rồi nhìn quét qua một lượt. Cô bé liếc thấy một chó một sói đang thành thật ngồi bên cạnh, tầm mắt của cô bé di chuyển tiếp rồi dừng lại ở trên thân Quả Cà đang cuộn mình thành một đống như đang ngủ.
Lông mày Tiểu Tịnh Trần nhíu lại, quát: “Quả Cà, đừng tưởng rằng em nhắm mắt thì chị không biết em tỉnh nhé. Chị đã nói là không được bắt nạt Thái Bao mà... Còn bọn em nữa“. Cô bé trừng hai Màn Thầu, nói: “Bắt nạt đứa trẻ nhỏ yếu hơn mình là không đúng.”
“Gầm!” Thái Bao yếu ớt phản bác, uất ức nhìn Tiểu Tịnh Trần như muốn nói: Ông đây không nhỏ yếu.
“Khè!” Quả Cà mở mắt, u ám nhìn chằm chằm Thái Bao, như nói: Cả nhà chỉ có mình ngươi yếu ớt nhất.
Chú đeo kính đẩy kính lên, có chút bất đắc dĩ nói: “Bánh ngọt ngon đến như thế sao?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nghĩ ngợi, có chút không nỡ đẩy một chiếc bánh cô bé chưa động đến cho người nọ, nói: “Chú ăn không?”
Ông chú lắc đầu, phì cười đáp: “Không ăn, chú không thích ăn đồ ngọt.”
“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần lên tiếng đáp lại, rồi vèo một cái thu tay về, đặt chiếc bánh ngọt trở về trong lãnh địa của mình.
Anh ta bị động tác này chọc cười, nói: “Chú tên Ân Quân, là lính đánh thuê.”
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Lính đánh thuê là gì?”
“Đó chính là người khác đưa tiền, chú sẽ giúp người ta làm việc, bất kể việc gì.”
Ân Quân nhìn cô bé, cẩn thận giải thích. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, đột nhiên vươn tay vào túi lấy hai tờ tiền nhân dân tệ đỏ chót đưa cho anh ta, nói: “Cho chú tiền, chú giúp cháu mua hai mươi cái bánh Tiramisu đến đây. Còn cả trà sữa nguyên vị nữa.”
Ân Quân: “...”
Đây là trọng điểm, trọng điểm, trọng điểm, trọng điểm sao???