Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 334 : Có một loại người miệng lưỡi độc địa gọi là cha

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Nói một cách khách quan thì lời nói của Ân Quân câu nào cũng từ đáy lòng, mặc dù anh ta có mục đích khác nhưng anh ta cũng thật sự muốn cứu cô bé ra khỏi “biển lửa“.



Đáng tiếc là anh ta đã tìm nhầm đối tượng, cũng nhầm luôn cả trọng điểm.



Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ân Quân, để mặc anh ta tùy ý nói theo tưởng tượng quá đà của mình. Tròn một tiếng sau, ông chú lính đánh thuê đeo kính lắm lời không dễ dàng gì mới dừng lại được, khô miệng khô lưỡi giương mắt nhìn Bạch Hi Cảnh.



Nói thật thì nếu như đổi địa điểm, với tính cách của Ân Quân mà gặp phải trường hợp như thế này, anh ta đã sớm rút súng đánh cho tên cha nuôi mặt người dạ thú làm hại cuộc đời em gái trong sáng này, trực tiếp cướp cô bé về, sau đó bỏ đi rồi. Nếu như cô bé bằng lòng đi theo anh ta làm lính đánh thuê thì đương nhiên là rất tốt, còn nếu như không bằng lòng thì anh ta sẽ đưa cô bé tới một thành phố khác bắt đầu lại cuộc sống, làm gì có chuyện lãng phí nhiều nước bọt như vậy để thuyết giáo cái tên mặt người dạ thú này lâu đến vậy chứ!



Đáng tiếc, đây là thành phố S, có một Đại Thần siêu cấp bảo vệ, những người từ bên ngoài đến thì bất luận là rồng hay là hổ, cũng đều chỉ có thể cuộn tròn kêu meo meo, dám gây sự ư? Gọt chết mi!



Ân Quân âm thầm nguyền rủa, giương mắt nhìn Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh đẩy kính mắt, bình tĩnh mở miệng: “Nói xong rồi?”



Ân Quân gật đầu, Bạch Hi Cảnh nói tiếp: “Đến lượt tôi nói.”



Ân Quân đứng thẳng lưng, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.



“Ông chú bỉ ổi nhà anh, não anh bị lừa đá rồi hả! Ông đây nuôi con gái có quan hệ quái gì đến nhà anh! Ông đây thích yêu chiều, cưng nựng con bé, giữ con bé lại bên mình thì làm sao nào? Đợi sau này con bé lớn tuổi rồi, ông đây còn có một đống tài sản kếch xù để lại cho con bé tiêu xài, anh ở đây lo lắng cái khỉ mốc gì hả đồ đần!”



Được rồi, Bạch Hi Cảnh trước giờ không phải người hiền lành gì, anh chỉ là đã quen với việc dùng thực lực để nói chuyện, dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thôi, nhưng điều này không có nghĩa là miệng lưỡi của anh không lợi hại. Trên thực thế, miệng lưỡi cay độc của Tiểu Sơn chính là bị anh ngày ngày chỉ bảo, luyện tập một cách vô thức mà có được. Đương nhiên, kể từ sau khi anh làm một người cha tốt nhị thập tứ hiếu thì Bạch Hi Cảnh đã rất nhiều năm rồi không nói những lời thô lỗ, nhưng hôm nay anh thật sự không thể nhịn được nữa.



Thế là, đồng chí Bạch Hi Cảnh gương mặt lạnh như núi băng, lạnh lùng phun ra những một loạt lời lẽ như trên từ giữa hai cánh môi mỏng, trực tiếp khiến đồng chí Ân Quân lắm lời như bị sét đánh. Lại nói cha à, anh là cha của người ta, lúc anh mắng người có thể thỉnh thoảng có chút biểu cảm được không hả!




“Ha, tôi cũng vậy, ngài Bạch! Anh không tò mò là tại sao tôi lại chủ động gọi điện thoại cho anh sao?” Đẳng Thập híp mắt cười như một con hồ ly.



Bạch Hi Cảnh ngồi bắt chéo chân, bình tĩnh nghịch chiếc cúc vàng trên tay áo, khóe miệng cong lên: “Anh sẽ chủ động nói thật với tôi thôi, tại sao tôi phải tò mò chứ!”



“Ha, đúng vậy, võ công của Bạch tiểu thư tốt như vậy, đột nhiên lại bùng nổ, e rằng anh rất đau đầu nhỉ.”



Đẳng Thập làm bộ như lơ đãng nói, ngón tay đang nghịch cúc áo của Bạch Hi Cảnh hơi ngừng lại, nguy hiểm nheo mắt lại: “Anh muốn nói gì?”



“Không có gì, chỉ là, ngài Bạch à, anh cho rằng phong tỏa thành phố S như một chiếc lồng sắt thì thật sự có thể bảo vệ con bé sao. Nói thật thì tôi không hề có ý định vào thành phố S để tìm con bé. Hay là anh đánh cược với tôi một ván đi, không đến nửa năm, anh chắc chắn sẽ phải chủ động đến cửa cầu xin tôi.” Giọng nói của Đẳng Thập nhẹ tựa mây bay, tựa như chỉ đang nói một chuyện không hề quan trọng qua điện thoại.



“Ha…” Bạch Hi Cảnh khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.



Trong lòng Đẳng Thập hơi động, nói thật thì đừng nói là anh ta, đến ngay cả đặc khu quốc gia cũng không thể tra rõ được những quân bài chưa lật trong tay Bạch Hi Cảnh rốt cuộc có bao nhiêu. Nghe tiếng cười không hề quan tâm của Bạch Hi Cảnh, trong lòng Đẳng Thập không hiểu sao lại có chút sợ hãi. Thế là, anh ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, quyết định lại giáng thêm một đòn thật nặng: “Tôi biết Bạch tiểu thư là người duy nhất còn sống sót của thí nghiệm M1371, nhưng ngài Bạch này, anh có biết nguyên nhân cái chết trên những người bị đem ra làm vật thí nghiệm khác là gì không?”



Bạch Hi Cảnh hơi nhíu mày: “Rửa tai lắng nghe!”



Đôi môi của Đẳng Thập dính sát vào loa điện thoại, môi mỏng khẽ mở, nhả ra từng từ: “Chết, não! Tất cả bọn họ đều tử vong vì chết não.”



“Răng rắc” Chiếc Iphone 11 vỡ rồi, Bạch Hi Cảnh ngồi trên sô pha, cúi thấp đầu xuống, căn bản không nhìn ra được thần sắc. Anh chỉ yên lặng nhìn chiếc điện thoại đã vỡ thành các linh kiện trong tay, trầm mặc không nói.