Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 340 : Tiểu tịnh trần cũng có vảy ngược

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Tiểu Tịnh Trần là một đứa bé ngoan, thuần khiết. Bản thân cô bé là một người ngốc khi tiếp xúc với các kiến thức cơ bản, tư duy kỳ lạ so với người bình thường, dây thần kinh cũng hoạt động chậm hơn so với người bình thường. Cô bé nhìn không hiểu ám chỉ mời hẹn một đêm tình của Anna dành cho Bạch Hi Cảnh, cũng xem không hiểu động tác trực tiếp cho tay vào quần thủ dâm của đám trai tráng. Cô bé chỉ đơn thuần là kéo dài dây ăng ten tiếp thu tín hiệu cảm xúc dao động của Bạch Hi Cảnh. Cha mãi mãi đều đúng. Vì vậy trong lúc hoang mang thì tất cả mọi thứ cô bé đều nghe cha, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.



Với năng lực nhận biết của Tiểu Tịnh Trần, cô bé đương nhiên có đủ khả năng dễ dàng phát hiện ra Bạch Hi Cảnh không thích cô gái kia tiến lại gần. Đặc biệt là khí áp càng ngày càng thấp của anh đang thể hiện rõ ràng cho Tiểu Tịnh Trần biết là: Cha, rất, không, thoải, mái!



Hơn nữa, loại không thoải mái này đạt đến đỉnh điểm nhất khi cô gái kia quấn lên người anh. Vậy là Tiểu Tịnh Trần dứt khoát nổi dậy, tất cả những người làm cha tức giận đều là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn, đồ khốn nạn. Phật Tổ nói: đồ khốn nạn là dùng để đánh!



Vị Phật nào nói thế ư?



Đấu Chiến Thắng Phật!!!



Vì vậy, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp song phi một cước đạp về phía cô gái. Ngoài dự đoán, cô gái lại có bản lĩnh không tệ, kịp thời ngăn chặn một cước đoạt mệnh của cô bé. Có điều, sinh mạng đã được đảm bảo nhưng hai tay lại gần như tàn phế. Con mẹ nó, ai đến nói cho cô ta biết cô gái nhỏ bé này lấy đâu ra quái lực quỷ dị như thế này không hả? Đúng là quái thú mang hình người mà!!!



Do số tuổi của Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đều khác xa vẻ ngoài, nên cô gái liền hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai cha con. Cô ta cho rằng hai người đang có một loại quan hệ ở dạng thỏa thuận nào đó. Cho nên, cô ta không hề khách khí mà muốn cướp đoạt đàn ông. Đáng tiếc, em gái có tư duy logic kỳ lạ, lệch lạc nào đó đã hiểu sai hoàn toàn rồi.



Cha = đàn ông, cho nên, cha của cô bé = đàn ông của cô bé!!!



Vậy là em gái dứt khoát ôm chặt lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh tuyên bố chủ quyền. Bạch Hi Cảnh lặng lẽ ôm mặt. Vấn đề này có vẻ sai, quá sai, sai thái quá đúng không nhỉ!


Mấy người chia nhau ngồi trên ghế sô pha, Thạch Đầu lấy ra một tấm bản đồ, trải nó ra trên bàn trà. Mấy người khác không khỏi nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, rồi lại liếc Ân Quân. Ân Quân nhún vai, đẩy nhẹ mắt kính, nói: “Không cần lo lắng, chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ.”



Vài người gật đầu đồng ý, xung đột trong lòng là một chuyện, hợp tác trong công việc lại là một chuyện khác. Ngay cả Anna lúc này cũng thu lại tâm tư dụ dỗ Bạch Hi Cảnh, chăm chú nhìn lên bản đồ. Thạch Đầu phủi bụi trên mặt bản đồ, nói: “Nhiệm vụ lần này có chút phiền phức, người thuê yêu cầu chúng ta tìm đồ mà họ đã bị cướp, nhưng đối phương lại có vũ trang rất mạnh. Nếu như chúng ta dùng sức mạnh cướp lại thì thiệt hại của chúng ta sợ là không nhỏ. Cho nên tôi thấy rằng, chúng ta có thể thiết kế mai phục ở đây. Chặn đánh giữa đường để tiêu hao lực lượng của bọn chúng. Sau đó mới một lần nữa hành động cướp đồ vật kia về.”



Thực ra, đoàn lính đánh thuê có chút giống với binh chủng đặc công. Họ đều thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm, chỉ là lính đánh thuê làm vì tiền cho bản thân còn binh chủng đặc công thì hành động vì đất nước. Nghe thì có vẻ cao thượng hơn, nhưng thực tế hiện nay có rất nhiều lợi ích cá nhân nhưng lại lấy danh nghĩa là đại biểu cho quốc gia. Cho nên nói đến cùng, những người chiến sĩ đáng thương hơn nhiều so với những người lính đánh thuê mất mạng nơi chân trời, không quốc tịch. Ít nhất lính đánh thuê còn có đủ thời gian sống thoải mái, hưởng thụ lạc thú trước mắt, mà lính đặc công lại đến chết cũng chưa chắc có được một tấm bia mộ khắc tên mình trên đó.



Tiểu Tịnh Trần nghe không hiểu cái gì mà chiến lược, chiến thuật, các bước tiến hành nhiệm vụ, Ân Quân cũng không hy vọng gì ở cô bé. Anh ta chủ yếu muốn Bạch Hi Cảnh đưa ra chút ý kiến. Dù sao những người đứng ở chỗ cao sẽ có tầm nhìn xa hơn. Với vị trí của Bạch Hi Cảnh, chắc chắn anh hiểu cách nắm giữ toàn cục hơn Ân Quân.



Mấy người bọn họ thương lượng các chi tiết của nhiệm vụ, Tiểu Tịnh Trần gật gà gật gù cúi đầu ngủ gật, cũng không biết từ khi nào cô bé đã mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ rồi. Trong mơ màng, cô bé lại nghe thấy một giọng nói yểu điệu: “Anh đẹp trai, có muốn cùng nhau happy một chút hay không?” Tiểu Tịnh Trần bừng tỉnh, đột nhiên đứng thẳng người dậy, xoay đầu, đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn về phía Anna đang ngồi ngay gần đó.



Cả người Anna cứng ngắc đứng bên sô pha, lúc này cánh tay cô ta chỉ cách cổ của Bạch Hi Cảnh không phẩy năm centimet. Cô ta thậm chí đã có thể nhận thấy cảm giác sảng khoái khi lông mao ở trên cánh tay cô ta và tóc sau gáy của Bạch Hi Cảnh ma sát, chạm vào nhau đầy kích thích. Chỉ tiếc...



Khoảng cách không phẩy năm centimet đối với Tiểu Tịnh Trần không còn là khoảng cách nữa. Hình ảnh mà cô bé thấy được chính là một người phụ nữ lấy cánh tay quặp lấy cổ của cha, hơn nữa cả người cô ta như đang treo lên người cha. Đó đáng lẽ là vị trí chuyên thuộc về cô bé. Đúng là không, thể, tha, thứ!



Đôi mắt đen lay láy của Tiểu Tịnh Trần hơi chuyển động, không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Anna. Một giây, hai giây, lại ba giây trôi qua… Cô bé đột nhiên cử động.



Anna thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy bóng đen trước mặt lóe lên. Sau đó, cả người cô ta phản lực hút trái đất mà bay về phía trần nhà trên cao. Lúc này, cảm giác đau đớn kịch liệt như thuốc súng nổ tung trong lồng ngực bắn tung tóe, lan tràn khắp cơ thể cô ta.