Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 343 : Cha ngốc bị bé ngốc đùa giỡn???
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Sau nửa tiếng ăn uống no nê, nghỉ ngơi đầy đủ, mọi người tiếp tục gấp rút lên đường. Họ bắt buộc phải đến địa điểm nghỉ ngơi tiếp theo trước khi trời tối. Nếu không, ngủ ngoài trời giữa rừng rậm nguy hiểm này, rất có thể họ sẽ mãi mãi không có khả năng nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau được nữa.
Diêu Tân là một chàng trai rất hoạt bát, khó khăn lắm cậu ta mới gặp được một em gái tuổi còn trẻ, lại đáng yêu, dễ nói chuyện như Tiểu Tịnh Trần. Vậy là cậu ta đã bỏ qua khúc mắc trong lòng trước đây để làm quen với Tiểu Tịnh Trần. Mặc dù chỉ có mình cậu ta luôn miệng nói, Tiểu Tịnh Trần im lặng nghe, thế nhưng ít ra bầu không khí trong đoàn cũng thư thái hơn nhiều so với trước đây.
Hành trình của buổi chiều dường như rất thuận lợi, cả đoàn không gặp phải nguy hiểm gì. Bộ não chứa đầy dây thần kinh căng thẳng của họ cũng dần dần thả lỏng, họ dường như đã thấy điểm nghỉ chân tiếp theo ở phía xa xa. Mọi người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cũng ngay trong lúc mấu chốt, khi sự cảnh giác của mọi người bắt đầu rời rạc, Tiểu Tịnh Trần đang chăm chú, nghiêm túc nghe Diêu Tân kể lại những chuyện cũ năm xưa của cậu ta thì cô bé lại đột nhiên cử động. Ngón tay cô bé thủ sẵn dao găm ở eo, con dao mà Ân Quân viện trợ dựa trên tình hữu nghị, các khớp tay cô bé chuyển động, lưỡi dao theo đó rời khỏi tay, vút một tiếng bay ra ngoài.
Lưỡi dao nguy hiểm sượt qua vị trí phía dưới vành tai của Diêu Tân một centimet, phập một tiếng, ghim chặt trên cành cây.
Bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh, mọi người vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều hướng mắt về phía Diêu Tân. Diêu Tân cứ đứng đơ tại chỗ như bị ai đó bóp chặt lấy cổ họng. Ánh mắt cậu ta trợn trừng, vẻ ngơ ngác nơi đáy mắt cũng lộ ra không chút che đậy. Rất lâu sau, cậu ta mới run lẩy bẩy, sờ soạng cổ của bản thân, khuôn mặt trắng bệch nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, nói một cách đầy ẩn ý, tối nghĩa: “Nếu như cô ngại tôi lắm miệng thì cứ nói thẳng ra, không cần phải lấy dao dọa tôi đâu, người dọa người là có thể dọa chết người đó.”
Tiểu Tịnh Trần mơ hồ không hiểu nhìn cậu ta, nói: “Tôi không hề ngại việc anh nói nhiều, cũng không muốn dọa người khác.”
“Vậy thì tại sao lại vung dao với tôi chứ?” Diêu Tân tức giận, dù cho ai đột nhiên tiếp cận sát sàn sạt với tử vong như thế, tâm trạng không thể ổn định như bình thường cũng là dễ hiểu thôi.
Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác, ngơ ngác rồi tiếp tục ngơ ngác. Sau đó, cô bé chỉ vào phía sau cậu ta rồi nói: “Thứ tôi muốn dọa là nó mà.”
Diêu Tân nghi ngờ quay đầu lại phía sau nhìn, cậu ta liền lập tức bị dọa đến mức nhảy dựng lên: “Ai da, mẹ ơi!”
Cậu ta nhìn thấy trên thân cây loang lổ kia là một con rắn hổ mang Bothrops ba màu, con rắn độc âm u, lưỡi phun ra rồi rụt vào, cảnh giác nhìn chằm chằm mọi người. Mà mũi dao của Tiểu Tịnh Trần liền ghim ngay phía trước, cách đầu rắn khoảng chừng năm centimet. Mọi người không hề nghi ngờ rằng nếu như Tiểu Tịnh Trần không ra tay bất ngờ, thì bọn họ ít nhất cũng có một người bị rắn độc cắn trúng. Dù sau đó có giết được nó, nhưng họ cũng không có cách nào cứu được mạng sống của một người nào đó trong đoàn.
Con rắn hổ mang Bothrops ba màu rất nổi tiếng trong các khu rừng mưa nhiệt đới. Nọc độc của chúng mang theo độc tố rất mạnh từ huyết dịch. Những người bị nó cắn phải sẽ bị hoại tử và lở loét nghiêm trọng ở miệng vết thương, giống như xác chết trong quá trình phân hủy. Nếu như không được cứu chữa kịp thời, vùng hoại tử, lở loét sẽ lan ra nhanh chóng, vài ngày sau đó người đó sẽ đau đớn mà chết đi. Dù cho có dùng huyết thanh kháng nọc độc của rắn để cứu chữa thì vết sẹo cũng vĩnh viễn lưu lại trên người họ.
Dựa vào tình hình và hoàn cảnh trước mắt của bọn họ mà nói, muốn cứu chữa kịp thời trong thời gian hữu hiệu của thuốc thì không quá thiết thực. Mặc dù bọn họ có mang theo huyết thanh kháng nọc độc của rắn nhưng có trời mới biết loại thuốc đó có hữu hiệu với nọc độc của rắn hổ mang Bothrops ba màu hay không.
Dù nói thế nào đi nữa, Tiểu Tịnh Trần cũng đã cứu bọn họ một lần.
Nhưng, chỉ dựa vào khí thế bá đạo mạnh mẽ ung dung của Boss Bạch Hi Cảnh, thì nhìn thế nào cũng không giống người đàn ông có bệnh khó nói.
Anna không khỏi mạnh mẽ thở dài một hơi. Không phải người người đều nói đàn ông chất lượng, si tình trên thế giới này chết hết cả rồi hay sao, sao giờ lại xuất hiện một đóa hoa lạ thế này?
Anna lặng lẽ rơi lệ hai giây, Bành Mãnh hiển nhiên không muốn cô ta phân tâm ngay giờ phút này. Vậy là anh ta đột nhiên tăng mạnh cường độ hoạt động, tần suất theo đó cũng càng ngày càng nhanh.
Anna cuối cùng vẫn bị lớp hải triều Bành Mãnh đem đến nhấn chìm, khiến cho khoái cảm lan tràn. Cả người cô ta mềm nhũn như bị tan ra thành một vũng nước. Cô ta vừa thở hổn hển vừa nói: “Khuyên cô một câu... Ưm... Nếu như thích anh ta... Ừ... Thì hãy làm những việc anh ta thích làm... Á... Á... Gặp được một người đàn ông sắp tuyệt chủng như thế này... A... Phải nắm cho thật chắc... Ư... Ư... Nếu anh ta không nhắc đến... A... Cô... A... Liền chủ động một chút đi!”
Mắt thấy hai người dường như đang rất bận rộn, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc gật đầu, nói: “Tôi hiểu rõ rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Nói xong, cô bé nghiêm túc kéo khóa lều giúp bọn họ, sau đó chậm rãi trở lại con đường quay về lều của mình và khóa kỹ lều. Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt trầm tĩnh của Bạch Hi Cảnh, trong đầu không khỏi lóe lên lời nói của Anna lúc trước.
Cô bé nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi chầm chậm đi đến bên cạnh người Bạch Hi Cảnh rồi ngồi xuống, lẳng lặng ngắm Bạch Hi cảnh đang say ngủ từ lâu. Bạch Hi Cảnh vốn rất tuấn tú, hơn nữa lại chăm sóc, giữ gìn rất tốt, dù đã chạm đến ngưỡng tuổi trung niên nhưng vẫn có vẻ phấn chấn như thanh niên. Ánh đèn huỳnh quang dịu mắt bao phủ lên người anh một vầng sáng đầy ấm áp, khiến cả người anh tỏa ra ánh sáng hết sức ôn hòa như ngọc ấm dịu dàng.
Tiểu Tịnh Trần từ từ cúi cả người xuống, mang tính thử thăm dò mà hôn nhẹ đôi môi mỏng của Bạch Hi Cảnh. Đương nhiên, em gái ngốc thuần khiết không hiểu được kỹ thuật hôn là thế nào. Cô bé chỉ đơn thuần chỉ lấy đôi môi của mình chạm vào miệng của cha mà thôi. Đây thực ra là một kiểu hôn thân thiết đầy thân tình, không mang chút ý nghĩ kiều diễm, mê hoặc nào. Sau khi hôn xong, Tiểu Tịnh Trần chau mày tỏ vẻ nghi hoặc, đầu lưỡi nhỏ liếm một chút miệng của mình rồi nghĩ: không có vị gì cả?
Tiểu Tịnh Trần có chút không dám tin tưởng vào những gì mình nếm được. Lúc Anna hôn Bành Mãnh, rõ ràng cô ta đã say mê, chìm đắm như vậy kia mà, làm sao có thể không có chút hương vị gì được chứ?
Tiểu Tịnh Trần với vẻ không tin mà ép người xuống, vùi đầu nhỏ bé vào cổ của Bạch Hi Cảnh, hô hấp nhẹ nhàng của cô bé phun lên hầu kết của anh. Cô bé lè lưỡi cẩn thận liếm nhẹ hầu kết của Bạch Hi Cảnh rồi lại nhấm nhấm lưỡi của bản thân, băn khoăn vì sao vẫn không nếm ra được mùi gì???
Tiểu Tịnh Trần không khỏi phụng phịu, phồng quai hàm, lông mày xoắn vào nhau, trừng mắt ra. Cuối cùng cô bé dứt khoát há miệng cắn lấy hầu kết của Bạch Hi Cảnh, day rồi lại day một chút. Sau đó đứng thẳng người dậy, chèm chẹp miệng nhấm nháp, ánh mắt lóe sáng. Ừm, quả nhiên là có vị rồi!
Có chút mặn! (Vị mồ hôi)
Vậy là, nếm được vị mặn trên đầu lưỡi, Tiểu Tịnh Trần cười cong cả mắt, vui vẻ cúi đầu cắn lấy hầu kết của Bạch Hi Cảnh tiếp tục mài răng!