Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 350 : Sự khuất phục của bạch hi cảnh 2

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Bởi vì gông cùm trên cổ họng nên người đàn ông không thể không gắng sức ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang nắm giữ sống chết của mình, trong mắt rõ ràng là đầy uy hiếp: Cha cô còn đang ở trong tay chúng tôi, cho nên cô tốt nhất là yên phận chút!



Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần căn bản không ăn quả này, người ta trực tiếp nói lời nguy hiểm ra khỏi miệng: “Không nhìn thấy cha, tôi sẽ giết sạch đám người các ngươi!”



Lại là một tiếng “giết”, em gái à, lẽ nào em đã hung tàn đến mức cả lời chỉ dạy của sư phụ cũng trở thành mây bay rồi sao?



Em gái bày tỏ, trước sự an nguy của cha, tất cả các quy định đều là con cọp giấy, không chịu nổi một kích!



Người đàn ông tốt xấu gì cũng là phần từ tinh anh của cơ quan đặc thù quốc gia, làm sao có thể chỉ vì một câu nói của người ta mà chịu khuất phục chứ. Cho nên, dù cổ họng đang nằm trong tay người khác, anh ta vẫn trợn trừng hai mắt, ánh mắt phẫn nộ không che giấu một chút nào.



Tiểu Tịnh Trần từ trước tới giờ đều không biết “khiêu khích” là gì, cho dù làm bất cứ chuyện gì cô bé cũng đều chỉ dựa vào hứng thú của bản thân mình. Đây cũng là điều duy nhất mà Bạch Hi Cảnh truyền bá cho cuộc sống của cô bé trong mười ba năm nay - tất cả đều chỉ vì khiến cho bản thân vui vẻ.



Cho nên, tận mắt xác định sự kháng cự và không phục của người đàn ông, Tiểu Tịnh Trần căn bản không suy tính nhiều, đốt ngón tay quả quyết bóp chặt. Mắt thấy cô bé thật sự muốn bóp nát cổ mình, cảm thấy được áp lực ngày càng tăng trên cổ mình khiến cho bản thân hít thở không thông, sắc mặt của người đàn ông cuối cùng cũng thay đổi. Người phụ nữ này thế mà lại muốn giết anh ta? Không hề kiêng kỵ mà muốn giết người biết tung tích của Bạch Hi Cảnh, cô ta rốt cuộc đã đặt Bạch Hi Cảnh ở nơi nào rồi?!



Người đàn ông tốn sức há miệng, giống như một con cá rời khỏi nước, phí công đớp lấy không khí. Đáng tiếc rằng, cho dù anh ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản được bước chân của tử thần. Chính tại lúc lực độ ngón tay của Tiểu Tịnh Trần lại tăng thêm một chút sắp đến điểm giới hạn, sắp có điển lễ sát sinh đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ thì người núp trong bóng tối cuối cùng cũng không thể nhìn tiếp được nữa. Lại một người đàn ông trẻ tuổi không biết từ xó xỉnh nào bước ra: “Cô Bạch, ngài Bạch vẫn đang đợi cô, cô đừng ở đây lãng phí thời gian nữa!”



Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn anh ta một cái, lặng lẽ buông tay. Người đàn ông ngã ngồi trên mặt đất, vội vàng hít từng ngụm lớn không khí, cổ họng đã xanh đến mức chuyển sang màu tím. Dáng vẻ chật vật đó khiến cho đồng bọn của anh ta cũng không nhẫn tâm nhìn thẳng.



Tiểu Tịnh Trần sải bước đi theo người đàn ông thứ hai đi vào sâu bên trong, Thẩm Kỳ thì bị người đàn ông sống sót sau cơn hoạn nạn mời đến một căn phòng khác để nghỉ ngơi.



Thẩm Kỳ mặc dù khi xuống cầu thang mệt đến mức gần như là cạn kiệt sức lực, nhưng cậu ta cũng không phải là thằng ngốc, xâu chuỗi tất cả những sự việc trước sau kia lại, cậu ta xác định đối phương căn bản không muốn lấy mạng của Tiểu Tịnh Trần, nếu nói đến làm khó dễ cô bé, thì thà nói rằng bọn họ đang tiến hành một nghi lễ nào đó còn hơn.




Thấy Bạch Hi Cảnh ngây người, người dẫn đường thiếu chút nữa thì phì cười, may mà anh ta còn nhớ người sau lưng mình có thân phận gì, mới đành cố nhịn xuống.



Chủ nhân của nơi này dường như cũng yêu màu trắng giống như Bạch Hi Cảnh, lại là một gian phòng màu trắng trống trải, trong phòng bày một chiếc bàn hội nghị dài, một bên bàn là hai cha con Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, bên còn lại là bốn người đàn ông. Một ông già râu tóc bạc trắng, hai người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, còn có một người đàn ông trẻ tuổi trông chưa quá hai mươi mấy tuổi, người kia vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần thì liền giơ tay lên vẫy vẫy, rõ ràng chính là người quen cũ - Đẳng Thập.



Tiểu Tịnh Trần không có chút thiện cảm nào với Đẳng Thập, đối với cái vẫy tay thân thiện của anh ta, Tiểu Tịnh Trần chỉ trợn tròn mắt, phồng má tỏ vẻ không vui.



Đợi hai bên đều ngồi xuống, Bạch Hi Cảnh liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nói rồi, nếu như con gái tôi có thể tìm tới đây thì tôi sẽ không ngăn cản các người tiếp xúc với nó, có điều tôi cũng đã nói, bất luận là chuyện gì đều phải lấy ý nguyện của con gái tôi làm chủ, bất cứ ai cũng không được cưỡng ép con bé.”



Ông già ngồi ở giữa gật đầu, trầm giọng nói: “Đương nhiên, chúng tôi cũng nói lời giữ lời, Đẳng Thập!”



Đẳng Thập đẩy kính mắt, đặt một chai thuốc thử lên trên bàn: “Đây là thuốc giải của M1371.”



Ngoài dự liệu, khi nhìn thấy thứ mà mình tha thiết ước mong, Bạch Hi Cảnh đến ánh mắt cũng không hề chớp, anh chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn bốn người đối diện một lượt, chậm rãi cầm chai thuốc thử lên đến nhìn cũng không thèm nhìn đã trực tiếp nhét vào trong túi, từ đầu đến cuối vẻ mặt vô cảm của anh chưa từng thay đổi.



Ông già âm thầm thở dài, Bạch Hi Cảnh quý trọng, quan tâm đến con gái bao nhiêu chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn ra được, nhưng mà khi anh nhìn thấy thứ có thể cứu mạng của con gái mình lại đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc, không những hoàn toàn không để lại kẽ hở nào với kẻ địch mà thậm chí còn mơ hồ dùng khí thế để áp chế đối phương, nắm được quyền chủ động trong tay, cứ như vậy liền có thể đứng ở vị trí bất bại.



Chỉ dựa vào định lực này, Bạch Hi Cảnh đã đủ để quăng đám tinh anh của đặc khu quốc gia bay ra mấy con đường rồi, chẳng trách người ta lại có thể trở thành Đại Boss dám gọi nhịp với quốc gia. Lần này, nếu như không phải là nắm trong tay lợi thế mà Bạch Hi Cảnh không thể cự tuyệt thì bọn họ căn bản không dám đối diện trực tiếp với anh.



May thay, anh đã khuất phục rồi! Người đàn ông này, vì muốn giúp con gái có một cơ hội sống sót mỏng manh, anh đã chịu khuất phục rồi!