Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 360 : Công chúa thất đồng và hòa thượng tịnh trần
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
“
Khởi bẩm quận chúa, vị này là đại sư Huyền Không do bệ hạ cố ý mời vào trong cung.” Thái giám dẫn đường vội vội vàng vàng đáp lời.
“Đại sư à.” Quận chúa liền cười khúc khích như nhánh hoa đung đưa trong gió. Trang phục váy ngắn lộ ngực đặc biệt của triều Đại Chu khiến hai cái bánh màn thầu to trên ngực nàng ta trở nên vô cùng sống động. Quận chúa tiến lên trước vài bước, không chút kiêng dè, trắng trợn đánh giá Huyền Không. Nàng ta càng nhìn càng thấy thích, không chút do dự mà vươn tay hướng bên gò mà hoàn mỹ đến mức hoàn hảo của Huyền Không, nói: “Vị lang quân tuấn tú thế này làm hòa thượng làm gì chứ. Quá đáng tiếc rồi! Theo bản quận chúa về phủ đi, bản quận chúa nhất định sẽ đối xử thật tốt với chàng.”
Huyền Không nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, tránh khỏi bàn tay xâm phạm của Quận chúa, hai tay chắp trước ngực thành hình chữ thập, đáp: “A di đà Phật, bần tăng là người xuất gia, xin quận chúa tự trọng!”
Đây vốn nên là phản ứng bình thường nhất của hòa thượng, nhưng mà, vị hòa thượng nào đó thực sự nhập vai quá sâu. Ngay lúc quận chúa vươn tay ra, chàng không những không lùi lại mà còn tiến lên một bước. Trong lúc đó, bàn tay của quận chúa sượt qua dưới vành tai của chàng, không chỉ sờ được gương mặt trắng nõn, tuấn tú mình mơ ước, mà còn bị vị hòa thượng chủ động đến mức kinh ngạc nhảy dựng lên. Quận chúa không ý thức được mà lùi về phía sau một bước, chân trẹo qua một cái, suýt chút nữa thì ngã sấp trên mặt đất.
Huyền Không dường như không nhìn thấy vẻ chật vật của quận chúa, hai tay chàng chắp trước trực, nghiêm túc nhìn quận chúa một cái, thong dong nói: “Bần tăng đi lên trước, quận chúa liền bị dọa cho ngã xuống. Quận chúa xem, người kỳ thực không thích bần tăng như thế. Nếu đã như vậy, bần tăng xin cáo từ.”
“Chàng...” Quận chúa trợn to con mắt, phẫn nộ nhìn bóng dáng rời đi đầy tiêu sái của Huyền Không, tức đến giậm chân.
Mặc dù quá trình có chút không giống, nhưng kết quả không khác là bao.
Tiếng lật sách xoàn xoạt của người bên ngoài ống kính máy quay vang lên, có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, Vô Tà diễn sai rồi đúng không? Trên kịch bản phim không hề có đoạn bước lên trước này!”
“… Nhưng cậu không cảm thấy diễn thế này càng thể hiện rõ tính cách Huyền Không một cách tự nhiên hơn sao. Mặc dù là hòa thượng, nhưng chàng ta kỳ thực không phải là người chân chính đặt mình ngoài vòng thế tục, nếu không cũng sẽ không phải lòng công chúa Kỳ Sơn. Tôi cảm thấy cao tăng chỉ là vẻ ngụy trang của chàng ta, chàng ta nên là một người dám yêu dám hận, nhiệt tình như lửa. Không thấy cả đạo diễn cũng không kêu cắt sao, rõ ràng anh ta càng thích nhân vật Huyền Không do Vô Tà đắp nặn hơn.”
Huyền Không được nữ hoàng lưu lại tạm thời trong cung, ban thưởng ở tại điện Huệ Ân. Đêm tối, Huyền Không đang tĩnh tọa tham thiền thì bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân khó có thể nghe thấy. Chàng chầm chậm mở hai mắt ra, ánh mắt như đang giằng co một điều gì khó hiểu, rất lâu sau, chàng mới thở dài một cách nặng nề, nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu đã đến rồi, thì hãy vào đi thôi!”
“Cạch!” Một tiếng vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, vị công chúa cao quý khoác lên mình bộ quần áo hoa lệ đang đứng trước của. Ánh trăng như mạ lên người nàng một viền sáng bạc, làm cho dung mạo vốn đẹp đẽ của nàng ta thêm vài phần mị hoặc, như tiên tử trên cung trăng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trên thực tế, Huyền Không cũng xác thực không nhìn thẳng mặt nàng. Chàng chỉ cúi đầu, ánh mắt khẽ chuyển động. Công chúa cao ngạo ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng. Ánh mắt lấp lánh ánh trăng như sóng như nước, trong ngữ khí mang theo sự trào phúng đầy vẻ ngông cuồng tự đại, nói: “Nghe nói hôm nay ở Ngự hoa viên chàng gặp quận chúa Chiêu Bình rồi. Nàng ta đẹp lắm hả. Đẹp đến mức chàng quên hẳn thân phận hòa thượng của bản thân mà đến gần nàng ta, chàng...”
“Công chúa, xin người cẩn thận lời nói!” Huyền Không lên tiếng ngắt lời nói tiếp sau đó của công chúa, giọng nói bình tĩnh và hòa khí như vốn có. Ngữ khí quá bình thản giống như một bồn nước đá dội từ đầu đến chân nàng. Ánh mắt công chúa cay xè, sải bước đi lên phía trước, vươn tay vuốt gò má chàng, hỏi: “Vì sau chàng đối với tất cả mọi người đều ôn hòa, nhã nhặn, khoan dung, lại duy chỉ hờ hững, không quan tâm tới ta?”
Huyền Không không hề dao động, chỉ chắp hai tay trước ngực thành hình chữ thập, nói: “Công chúa, xin tự trọng...”
Vị công chúa trong lòng vốn đang bất bình lại nghe thấy hòa thượng lặp đi lặp lại câu: “Công chúa, xin tự trọng”, niềm oán hận và cơn giận dữ đã kéo đến đỉnh điểm ngay lập tức bộc phát. Bàn tay vuốt mặt chàng bỗng chuyển hướng, trực tiếp ấn vai chàng, đẩy ngã. Sau đó, nàng ta lật người lại, để người vốn phía dưới phải nằm phía trên.
Ực!
Xung quanh là cảnh tập thể hít khí lạnh mà phát ra tiếng nuốt nước bọt. Đoạn này nên là lần xung đột đầu tiên giữa vị công chúa yêu mà không thể có được và vị hòa thượng muốn yêu mà không dám yêu, vốn nên là sự xung đột kịch liệt gây thương tích cho bản thân cũng gây thương tích cho đối phương giữa hai người. Loại diễn giải nào cũng vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không bao gồm “đẩy ngã” và “lật ngược” thế này.
Biểu hiện của công chúa đã thoát ly khỏi kịch bản phim, chạy theo một lối đi quỷ dị khó có thể nắm bắt. Càng kỳ dị hơn, đạo diễn vậy mà lại không hô ngừng. Vậy là, quần chúng chỉ có thể ngậm chặt miệng, hai mắt xanh lè tiếp tục nhìn màn diễn đầy ắp gian tình này.