Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 375 : Phỏng vấn vô tà và “kiếp vua thú” phiên bản đời thực 2

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Đề tài vừa được chuyển, giọng nói của Mai Nguyệt liền trở nên dịu dàng trầm lắng, hỏi: “Tôi rất tò mò, nhân vật mà cô xây dựng mặc dù không nhiều, nhưng đều là những mỹ nhân đẹp đến vô cùng. Vì sao lần này cô lại chọn diễn vai hòa thượng. Hơn nữa còn là một vị hòa thượng phá giới mà lịch sử nửa khen nửa chê? Có câu chuyện nào ở đây không?”



Ba ảnh chụp trong phim của ba nhân vật Bách Lí Dao, Sắc Lệnh và Huyền Không song song xuất hiện trên màn hình lớn. Sự yêu diễm, tuyệt mỹ của hai ảnh trước và sự thành kính vô cấu đã tạo nên sự đối lập rõ ràng. Nếu như không nói, bất kỳ ai cũng không nghĩ rằng ba người này chính là một. Nhưng đã biết rõ ba người này vốn là một, thì sẽ liếc mắt là thấy điểm giống nhau ở họ - đôi mắt, một đôi mắt to yên tĩnh, trong suốt, thuần khiết và sáng rõ.



Đối với câu hỏi của Mai Nguyệt, Tiểu Tịnh Trần xoa lấy cái đầu bóng loáng trơn nhẵn của mình, trả lời như lẽ đương nhiên: “Tôi vốn chính là một hòa thượng.”



Lời này vừa thốt ra, toàn trường quay ồ lên, mọi người đều biết “Nói thật hay mạo hiểm” là chương trình không thể nói dối. Bằng không hoặc là sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ khiến cho lúng túng muốn chết, hoặc là sau đó bị bóc trần sự giả tạo, khiến cho rơi xuống đất. Bất kể là loại nào, nghệ sĩ cũng không thể chịu đựng được.



Bị lễ rửa tội bằng mắt của nhóm khán giả hoặc lo lắng, hoặc hiếu kỳ, hoặc kinh ngạc, hoặc mong chờ, Tiểu Tịnh Trần trấn định ngay cả mi cũng không lay động chút nào. Mai Nguyệt ra vẻ thần bí mà cười, nhìn về phía khán giả, nói: “Các vị có cảm thấy câu trả lời của Vô Tà khó mà tin nổi không? Cô ấy có nói dối không nhỉ? Chúng tôi có chứng cứ đây!”



Hình ảnh trên màn hình lớn bỗng chuyển một cái, một tiểu hòa thượng đầu trọc khoảng tầm trên dưới năm tuổi xuất hiện. Khuôn mặt nhỏ hồng hào, mang vẻ mập mạp của trẻ con, đôi mắt to đen lay láy, còn có nụ cười đáng yêu với hai núm đồng tiền sâu hoáy!



Khu vực khán giả nổ oành một trận. Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đến lớn dường như không có gì thay đổi, nhiều lắm là từ một búp bê mini trở thành một nàng búp bê xinh đẹp. Người có mắt đều có thể nhìn ra búc ảnh này chính là ảnh hồi bé của Tiểu Tịnh Trần.



Mai Nguyệt cười nói: “Tôi thật sự bái phục đạo diễn tổ thực hiện chương trình của chúng tôi. Một bức ảnh trâu bò như vậy đến cùng là lục từ đâu ra chứ. Ồ, Vô Tà, cô còn nhớ tấm ảnh này được chụp ở đâu không? Lúc đó cô bé xíu nhỉ, khoảng mấy tuổi?”



Tiểu Tịnh Trần chăm chú nhìn bức ảnh, nghĩ một lúc, rồi đáp: “Sáu tuổi, lúc ở khu vui chơi, anh trai chụp cho tôi.”



“Khu vui chơi à, cô chắc chơi vui lắm đúng không, cười vui vẻ như vậy mà.” Mai Nguyệt nói, đánh giá đúng trọng điểm.



“Ừ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu một chút, Mai Nguyệt chỉ vào khóe mắt của cô bé trong tấm ảnh, hỏi: “Đó là nước mắt đúng không? Cô vừa mới khóc à?”



Tiểu Tịnh Trần một lần nữa hồi tưởng lại, tương đối thành thật trả lời: “Đúng, anh cả mua cho tôi quả bóng bay. Tôi nhìn thấy đứa trẻ khác bóp bóng bay nghịch chơi. Tôi cũng bóp theo. Sau đó, quả bóng nổ, tôi sợ quá rồi khóc.”



Nhìn dáng vẻ giải thích đầy nghiêm túc của cô, Mai Nguyệt không khỏi cười rộ lên. Không chỉ có cô ta, các khán giả cũng vui vẻ vô cùng. Bầu không khí của cả trường quay cũng trở nên tốt đẹp, ôn hòa. Sau đó, Mai Nguyệt dẫn đến đề tài xung quanh bộ phim “Đại Chu Bí Sử” mà hỏi vài câu hỏi, Tiểu Tịnh Trần đều trả lời rất thành thật. Chủ đề lại chuyển, hai mắt của Mai Nguyệt đều phát sáng, cô nói: “Thực ra so sánh với ‘Đại Chu Bí Sử’, tôi càng thích loạt phim ngắn do một mình cô diễn hơn.”




Hổ trắng chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, ngồi xổm xuống, mở miệng, ngáp một cái thật to, trong mắt hổ đều là ánh nước mịt mờ.



Nếu không phải là thể trạng và giống loài của nó còn bày ở đằng kia, ai cũng sẽ không tin được con vật nhìn trông có vẻ ngơ ngác thế này là một con hổ hung dữ.



Mai Nguyệt nhìn chằm chằm vào hổ trắng, có chút sợ hãi, lại có chút hưng phấn, hỏi: “Tôi, tôi có thể vuốt nó một chút không? Liệu nó có cắn tôi không?”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu, trả lời: “Có thể, nó không cắn người.”



“Gừ” Hổ trắng lười biếng thấp giọng gầm một tiếng. Ai nói ông đây không cắn người, thỏ mà tức lên còn cắn người đó!



Mai Nguyệt cẩn thận từng chút một vươn tay ra muốn vuốt ve lông hổ, kết quả bị một tiếng gầm oán giận của nó làm cho sợ đến vội rụt tay về. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, nhìn khuôn mặt có hơi trắng của Mai Nguyệt, cúi đầu, để một tay lên đầu hổ trắng, nói: “Không cho phép dọa người khác.”



“Gừ gừ” Hổ trắng tủi thân mà lật mình lên, để lộ ra cái bụng trắng tròn tròn, bốn chân gãi lên không khí, cứ như một con mèo đang nghịch cuộn len.



Mai Nguyệt bị nó làm cho vui vẻ, lại một lần nữa vươn tay ra, cẩn thận sờ một chút lông nhung ở trên cổ nó. Mềm mềm, thật là thoải mái. Hai mắt hổ trắng chỉ nhìn Tiểu Tịnh Trần, hoàn toàn không quan tâm đến Mai Nguyệt - người đẹp gầy gò không có nổi hai lạng thịt này.



Mai Nguyệt vuốt ve lông của hổ trắng, không nỡ buông tay. Từ khu vực ghế khán giả truyền đến tiếng hét nhức óc kinh hoàng, Mai Nguyệt sợ đến mức nhảy dựng cả lên, nhanh chóng quay về ghế của mình. Cô ta hỏi: “Sao thế? Sao thế?...”, tầm mắt sau đó liền rơi vào chỗ lối ra vào gần cầu thang rồi cứng đờ, thốt lên: “Ôi mẹ ơi!”



Tiểu Tịnh Trần cũng theo đó quay lại xem, thì thấy một con trăn to màu đen đang chầm chậm dán mình trên mặt đất trườn qua. Khán giả ở hàng ghế đầu tiên gần nó nhất đã sợ đến mức nhảy dựng lên, tranh nhau chen chúc trốn ra phía sau. Trăn khổng lồ hoàn toàn không để ý đến bọn họ, nó chỉ tự mình trườn thẳng về phía sô pha, chầm chậm trèo lên, hàm dưới ghé lên vai của Tiểu Tịnh Trần. Đôi mắt trăn lạnh lẽo nhìn về phía con hổ trắng đang phơi bụng lấy lòng chủ kia.



Hổ trắng thoắt một cái đứng thẳng dậy, chầm chậm lùi sau hai bước, di chuyển xung quanh sô pha thị uy, ánh mắt từ đầu đền cuối không rời khỏi con trăn khổng lồ. Đầu của con trăn khổng lồ cũng di chuyển theo bước chân của con hổ trắng, đồng thời nó từ từ há miệng, để lộ ra nanh độc nhọn hoắt.



Khán giả ở trường quay dường như đã nhìn thấy “Kiếp vua thú” phiên bản đời thực. Bầu không khí của cả hiện trường căng thẳng đến mức kỳ lạ, rất nguy hiểm, cứ như chỉ một lần chạm là có thể nổ tung!