Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 384 : Sư bá hàng chữ duyên và nữ… sư điệt hàng chữ tịnh

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Cùng ở trong đoàn phim hơn một tháng, xét thấy da mặt còn dày hơn góc tường thành và bản tính tự làm quen còn chuẩn xác hơn so với loài cẩu của Ravid, Tiểu Tịnh Trần căn bản đã coi anh ta là một người bạn của mình. Mặc dù người bạn này có hơi ồn ào, có chút lắm chuyện, cũng có chút phiền phức, nhưng chung quy vẫn được tính là bạn bè. Vì vậy, đối với chai nước mà anh ta đưa cho, Tiểu Tịnh Trần cũng không có chút cảnh giác nào. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô bé thực sự biết hai chữ “cảnh giác” được viết như thế nào sao?



Hai ngụm nước vừa xuống đến họng, Tiểu Tịnh Trần liền cảm thấy có điều gì không đúng, đầu cô bé cứ trầm trầm, còn mắt bắt đầu xoay vòng vòng. Ravid ở trước mắt cứ lắc lư, lắc lư rồi biến thành một, thành hai, thành ba… Ngay cả tiếng nói của anh ta cũng như được truyền đến từ phía chân trời, ong ong vang vọng khắp mọi nơi.



Trong lúc mơ hồ, dường như có người tiến vào trong phòng nghỉ ngơi. Người đó đứng vững ngay sau lưng Ravid, cũng không thấy có động tác gì, Ravid cứ như thế vô thanh vô tức ngã gục người trên mặt đất.



Tiểu Tịnh Trần dùng sức lắc mạnh cái đầu, ánh mắt trừng đến mức to nhất, hy vọng có thể thấy được người vừa vào trong là ai. Đáng tiếc là, tầm nhìn của cô bé chỉ là một khoảng mịt mờ, chỉ nghe thấy một tiếng ong ong từ chân trời vọng lại: “… Phật châu của cha (cô) giấu ở chỗ nào?”



Cha?



Đại não trì trệ như không biết rõ ý nghĩ mà lay động một chút. Cô bé nghi ngờ nghiêng đầu về một bên, tầm mắt mê man nặng nề lóe lên một điểm sáng nhỏ. Cái mũi không khỏi nhẹ nhàng rung lên, cô bé liền ngửi thấy một hương vị quen thuộc khiến lòng người an tâm. Ừ, hình như… chính là cha!



Thuốc thôi miên có công dụng lớn nhất là khiến người ta sinh ra ảo giác. Một khi trái tim đã nhận định trước rằng bản thân nghe thấy là tiếng nói của cha, vậy thì cái âm thanh mông lung truyền vào trong hai tai của Tiểu Tịnh Trần, liền thật sự trở thành giọng nói của Bạch Hi Cảnh.



“Phật châu cất ở nơi vào?” “Cha” lại hỏi cô bé một lần nữa.



Tiểu Tịnh Trần đảo đôi mắt to của mình, thành thật ngẫm nghĩ một lúc, nghi hoặc hỏi: “Phật châu gì cơ? Ba à, ba có Phật châu sao?”



“Phật châu của con để ở nơi nào?” Người “cha” lại hỏi một câu nữa.



Tiểu Tịnh Trần mơ hồ vò đầu bứt tóc, trong não dính đầy dấu chấm hỏi, hỏi lại: “Phật châu gì cơ? Con làm gì có Phật châu nào.”



“Lúc xuống núi, Phương trượng đại sư đã trao cho con Phật châu đó!” Người “cha” nhắc nhở cô bé bằng giọng nói đầy mê hoặc.



Tiểu Tịnh Trần ngẩn người một chút, đại não bị kẹt cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động một cách chậm chạp. Trong bộ não, nhớ lại khung cảnh lúc xuống núi.
Duyên Si chầm chậm lùi về phía sau, cười khổ nói: “Đừng như thế, đừng như thế mà. Ta thực sự chỉ muốn đùa với cháu một chút thôi, cháu gái nhỏ à!”



Đùa cái em gái anh, đùa mà dùng đến cả thuốc thôi miên? Coi cô bé là đồ ngốc đấy hả?



Cả cuộc đời này có hai thứ mà Tiểu Tịnh Trần hận nhất, thứ nhất là thuốc mê, thứ hai là súng. Cái thứ nhất khiến cô bé nếm trải cảm giác đau đớn khi bị bắt nạt, cái thứ hai khiến cô bé cảm thấy sự lạnh lẽo của cái chết. Vì vậy, chỉ cần đụng phải thuốc mê hay là súng, cô bé liền mất đi lý trí, căn bản không thể chỉ bằng vài câu nói mà khiến cô bé tỉnh táo lại được.



Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên tăng tốc, cơ thể như mũi tên rời khỏi cung mà xông thẳng đến phía người đàn ông.



Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều không biết hạ thủ lưu tình là cái quái gì. Cô bé đánh nhau xưa nay vẫn chỉ có hai loại tình huống xảy ra: thắng hoặc là đối phương nhận thua!



Vùng đất còn trống trong trường quay rất lớn, vượt xa hẳn so với căn phòng nghỉ bé nhỏ. Đối mặt với những đòn công kích như cuồng phong vũ bão, không chút nương tay của Tiểu Tịnh Trần, Duyên Si không thể không phản kích.



Cùng là đệ tử xuất thân từ chùa Bồ Đề, công phu quyền cước cơ bản đều đến từ một lò. Duyên Si dù sao cũng ăn nhiều hơn mười mấy năm cơm gạo so với Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần lại do sự cải tạo của M1371 mà đã sớm vượt qua người bình thường. Hai người trong lúc nhất thời đánh đến mức khó mà phân chia. Nhóm quần chúng vây xem còn không kịp theo dõi. Trên thực tế, ngoài Minh Quang và Lục Vân cũng xuất thân từ một nơi với hai người này ra, căn bản không có ai nhìn rõ động tác của bọn họ.



“Ầm” Giá treo đèn bị đạp vỡ. “Bụp, bụp” bọt biển đóng giả mô đá lởm chởm bị đá thành phấn vụn. “Răng rắc”, mô hình máy móc chiến đấu bằng gỗ bị vỡ thành bã, rơi rớt đầy đất. Hai người từ dưới đất đánh lên trên trời, lại từ trên trời đánh xuống dưới đất. Những nơi họ lướt qua, đều giống như vừa bị bão lốc quét đến. Spielberg Roth không hề xót ruột một chút nào, ông chỉ cố gắng thúc giục nhân viên quay phim nhất định phải ghi cảnh quay đắt giá này lại.



Đến khi đám người Lăng Phi ôm lấy cơm trưa, đồ uống và các vật phẩm cần thiết của hai người Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh quay trở lại thì nhìn thấy cảnh tượng như bị ma quỷ giày xéo, và vài người đang cùng nhau há miệng, với thị lực của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng mờ ảo quyền đấm cước đá.



Cao thủ so chiêu, ngay cả Minh Quang và Lục Vân đều không thể nhúng tay vào được, càng đừng nói đến sáu kẻ gà mờ như bọn họ.



Thang Miêu Miêu há miệng vài lần, cả mặt ngây dại mở miệng ra hỏi, nói ra sự nghi hoặc chung trong lòng tất cả những người Hoa Hạ tại hiện trường: “Chú Bạch đâu?”



Cha Ngốc, anh ở đâu thế? Con gái nhà anh điên rồi, mau đến cứu giá á á á a a a!