Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 387 : Đẳng cấp quốc tế

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Tiểu Sơn không chút biểu cảm, mặt đen sì, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tô Phóng, anh chết ra đây cho tôi.”



“Ây dà, bị phát hiện mất rồi. Thật sự là ngại quá!” Một cái đầu màu sắc còn sặc sỡ hơn cái đuôi của con gà trống từ trong góc thò ra, anh ta hướng về phía Đại Sơn, Tiểu Sơn vung vẩy bàn tay, nở một nụ cười phải gọi là dâm đãng gợi đòn vô cùng.



Lần này, không chỉ có Tiểu Sơn, sắc mặt của Đại Sơn cũng biến xanh lè. Anh run rẩy lấy ngón tay chỉ vào ba con thú cưng ngây thơ, ngốc đến tột đỉnh, mắng: “Để cho anh đến chăm sóc thú cưng của Đại tiểu thư, anh liền chăm sóc như thế này sao? Quá đáng rồi đấy!”



Tô Phóng vắt hai chân, ngồi khoanh chân trên mặt đất, không để ý mà lấy tay cào cào cái đầu như cái chổi của mình, nói: “Yên tâm, yên tâm đi, tôi đã phế đi xương cốt của bốn người kia. Bọn hắn không thể làm thương tổn thú cưng của Đại tiểu thư được đâu.”



“Yên tâm cái rắm ấy, anh không biết bệnh ưa sạch sẽ của Đại ca sao. Thế mà anh lại còn dám để cho thú cưng của Đại tiểu thư trở nên bẩn thỉu như thế này. Nếu làm cho Boss tức giận thì có lấy mười cái mạng của anh ra bồi thường cũng không đủ.” Đại Sơn thề, nếu như trước mặt anh có cái bàn, vậy anh chắc chắn sẽ ném cho đầu của cái tên Tô Phóng kia nở hoa.



“Ực...” Liếc thấy vua sói và vua trăn đang có tinh thần dâng trào, không nhiễm chút bụi trần, lại ngắm thấy con hổ trắng, báo đen và chó ngố có bộ lông từng mảng từng mảng dính đầy máu tươi, thân mình bụi bặm, Tô Phóng trợn tròn mắt.



Vua trăn Quả Cà và vua sói Màn Thầu đều đã mở ra linh trí. Bọn chúng mặc dù không biết nói tiếng người, nhưng có thể hiểu được những ý nghĩ mà con người muốn biểu đạt, càng có năng khiếu bẩm sinh trong việc hiểu tâm tư tình cảm đơn thuần còn hơn cả dã thú của Tiểu Tịnh Trần. Chúng nó biết được Tiểu Tịnh Trần yêu thích cái gì, kiêng kị cái gì. Vì vậy, trong lúc làm thịt sạch sẽ kẻ địch, dù cho có siết chết đối phương hay một miếng cắn đứt cổ của đối phương, dù cho kẻ địch có máu thịt dầm dề, thi cốt không đầy đủ, thì trên người của chúng vẫn sẽ không dính chút bụi bặm, một chút máu tanh cũng không vấy đến.



Trái lại, Thái Bao, Ngó Sen cùng với Husky Màn Thầu vốn là động vật họ mèo, giống chó có bộ lông rậm rạp, và còn vẫn là những con thú trăm phần trăm, chưa mở linh trí. Chúng nó có thể khống chế bản thân không ăn thịt người đã là một kỳ tích rồi, còn mong chờ chúng nó hiểu được cái thứ có tên là “Sạch sẽ gọn gàng”, quả thực là mơ mộng viển vông.



Tô Phóng từ sau cái năm vượt ngục rồi được Bạch Hi Cảnh thu nhận đến nay, vẫn luôn giúp anh chăm nom những công việc của thế giới ngầm, bởi vì hết nguyên nhân này rồi nguyên nhân nọ, đã bao nhiêu năm như vậy anh ta chưa từng có cơ hội gặp mặt Tiểu Tịnh Trần lấy một lần. Đến nay, biết được mình và em gái đáng yêu đó chỉ cách nhau có một bức tường, anh ta khó tránh khỏi có chút hí hửng đắc ý. Vậy là, anh ta liền gây ra tai họa. Quả là bất đắc dĩ mà, anh ta chỉ có thể đáng thương, tội nghiệp nhìn về phía Đại Sơn, Tiểu Sơn, thăm dò ý kiến của hai người này: “Bây giờ phải làm thế nào?”



Tiểu Sơn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, không nới một lời nào, Đại Sơn vuốt lấy cằm mình, thành thật nói: “Kế ứng phó với tình hình trước mắt, chỉ có một biện pháp duy nhất là lấy công chuộc tôi.”



Tinh Thần của Tô Phóng chấn động, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào Đại Sơn, hỏi: “Gì cơ?”



Đại Sơn thành thục, thận trọng, mím môi cười một cái.



Tô Phóng: “...” Đột nhiên có một dự cảm hết sức không lành.




Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu sang một bên, ngẫm nghĩ một chút, rồi trả lời: “Tôi không có ý kiến gì, cô có thể hỏi nó xem, rồi vươn tay ra. Nếu nó bắt tay với cô, thì chính là đồng ý cho cô vuốt ve một chút. Nếu như không bắt tay với cô, thì tốt nhất không nên động vào nó, nếu không nó sẽ tức giận đấy.”



“Ồ, cảm ơn.” Julliet trên người còn đang mặc trang phục của quân y, mang vẻ mặt lão luyện ngồi xuống, cẩn thận dè dặt vươn tay ra hướng về phía vua sói, nói: “Chào mày, Màn Thầu, tôi là Julliet, rất vui được quen biết mày.”



Vua sói cúi đầu xuống nhìn vào bàn tay xinh đẹp, thon dài ở trước mặt bản thân, do dự một lúc, từ từ nhấc chân lên đặt vào tay cô, nhấn một chút.



Ánh mắt Julliet vụt sáng, mang tính thăm dò mà vươn tay về phía đầu của vua sói, đến khi lòng bàn tay sờ vào lông sói xõa tung có vẻ khỏe mạnh. Cô ta vui mừng, ngạc nhiên mở to hai mắt, cả khuôn mặt đều lộ vẻ vui sướng không dám tin, nói: “Ôi, trời ạ, quá thần kỳ rồi. Đây quả thật là một con sói thông minh.”



Vuốt ve vua sói xong, Julliet ngửi bàn tay của mình một chút, tự đáy lòng nói: “Nó thật sạch sẽ.”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu nhẹ, tự hào đáp lại, nói: “Đương nhiên, chúng nó mỗi ngày đều phải tắm.”



Đã có người đầu tiên đến thử, dĩ nhiên cũng sẽ có người thứ hai, người thứ ba, thậm chí còn bao gồm cả những nhân viên công tác trong đoàn làm phim trước đó bị dọa cho sợ phải trốn đi, nay cũng đều chạy về. Dù cho có là siêu sao hay là nhân vật lão làng, gạo cội hay là đạo diễn của các tác phẩm danh tiếng, ở trước mắt vua trăn và vua sói, họ cũng đều trở thành những đứa trẻ hết sức dè dặt, cẩn thận. Bọn họ một mặt vì được vuốt ve dã thú trong truyền thuyết mà hưng phấn, mặt khác lại sợ hãi hai dã thú to lớn sẽ nổi lên hung tính cắn người. Đúng là đủ các loại đau khổ, vui sướng đan xen.



Tiểu Tịnh Trần là một người mới đến từ phương Đông, sự ngăn cách giữa cô bé và trong giới giải trí phương Tây này đã bị xóa sạch không còn chút bóng dáng nào bởi sự xuất hiện của hai nhân vật là vua sói và vua trăn. Trong tất cả những người bình thường, không có ai có thể chống lại được sự mê hoặc của hai con thú cưng đáng yêu, tri kỷ vua trăn và vua sói này. Đương nhiên, bên phía của vua sói chủ yếu là phái nữ, bên phía của vua trăn chủ yếu là phái nam, chủ yếu và thứ yếu phân rõ ràng.



Ngược lại, Tiểu Tịnh Trần bị đẩy sang hẳn một bên. Spielberg Roth lau chiếc kính lão của mình, đứng cạnh cô bé, vẻ mặt phúc hậu, hỏi: “Những con thú hiểu tính người thế này thật sự không nhiều đâu. Cháu đã nuôi chúng được bao lâu rồi?”



“Mười tám năm.” Mặc dù trong khoảng thời gian đó cũng có lúc lạc nhau mất một vài năm, nhưng trong trái tim và ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần, chúng nó chính là người thân của cô bé, bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh nhau.



Spielberg Roth có chút sững sờ, ánh mắt lóe lên những tia sáng lấp lánh, tuổi thọ của sói được mười tám năm sao?



Lắc cái đầu một chút, vị đạo diễn lại không nghĩ nhiều nữa, dù sao thì chỉ cần biết được hai con thú dữ này sẽ không làm người khác bị thương là được.



Nhưng mà, nhìn thấy hai con mãnh thú hiểu được tính người đến mức không chỉ biết bắt tay còn biết trêu chọc lại làm cho người khác cười vui vẻ. Vị đạo diễn suy tư, đầu óc lại bắt đầu linh hoạt vận động. Ông đã nghĩ đến việc dùng những thước phim chiến đấu ngẫu nhiên quay được để thay thế cho vài cảnh trong bộ phim của mình, lại làm sao có thể không phát hiện ra những điểm sáng chói lóa phát quang trên người hai con mãnh thú này cho được chứ.