Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 389 : Thật? sự phản kích của thái bao
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Con “chó lớn” Dạ Vương như đã hiểu được ý tưởng của chủ nhân mà đứng thẳng dậy, hai chân trước để ở cạnh bàn, há cái miệng to không phát ra tiếng hướng thẳng về phía nhóm sáu vị nguyên soái, răng nanh sắc nhọn như tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mùi vị của sự uy hiếp không cần nói cũng thấy được.
“Cut!”
Đạo diễn hô lên một tiếng, bầu không khí trong trường quay ngay tức khắc thoải mái hơn. Sáu vị nguyên soái ngồi trên ghế đều lập tức nhảy cẫng lên chạy ra ngoài. Mặc dù lúc trước đó đã vây quanh vua sói để nâng cao cảm tình. Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hung ác khi vua sói lộ răng nanh ra uy hiếp, trong lòng họ vẫn cảm thấy sợ hãi đến cuống cuồng.
Đối với sự phát huy đúng lúc, đúng chỗ của Màn Thầu, đồng chí đạo diễn tỏ vẻ rất hài lòng, thêm một bước nữa chứng thực một sự thật là thú cưng nhà họ Bạch rất thông minh.
Tiểu Tịnh Trần vừa mới quay xong, đi xuống, Quả Cà lập tức lắc lư cái mông lướt qua đó, lấy cái thân hình mập mạp của mình đẩy loài người chắn đường sang một bên, vui sướng cuốn lấy Tiểu Tịnh Trần, bảy ra đủ loại dáng vẻ giả nai. Hết cách rồi, vua sói mặc dù có thể trạng bất đồng so với bình thường, nhưng dù sao nó cũng là động vật “thường thấy”, đối thoại kịch bản với nó tuy cảm thấy hoang mang, nhưng cùng không ảnh hưởng đến sự phát huy bình thường. Thế nhưng Quả Cà, dù có là ai đi chăng nữa, khi bị một con trăn lớn nhìn chằm chằm bằng đôi mắt dựng đứng lạnh tóc gáy, đều sẽ sợ đến run cầm cập.
Vậy là Spielberg Roth liền sắp xếp Màn Thầu trở thành tùy tùng bên cạnh của Nguyên soái Lolita Royal, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào đều có thể chuyển động trước ống kính máy quay. Mà Quả Cà thì chỉ tồn tại trong hồi ức của Nguyên soái đại nhân, bởi vì con trăn khổng lồ này chính là thứ thuộc sở hữu của... cha ruột Đông Phương Vân!
Thế còn vai diễn cha của Đông Phương Vân do ai đảm nhiệm?
Vị đạo diễn tỏ vẻ: Đây là một bí mật!
Có thêm sự gia nhập của vua sói, mặc dù trong quá trình quay phim hội tụ đủ loại kích thích và mạo hiểm, nhưng lại càng có thể làm động lực nâng cao tinh thần tích cực của các diễn viên hơn. Cả quá trình quay tương đối thuận lợi. Hết cách rồi, một con sói cũng có thể diễn tốt những cảnh quay như vậy, loài người nào lại mong muốn bản thân bị nói thành “ngay cả cầm thú cũng không bằng” cơ chứ!
Vậy là tại trường quay lúc này, bầu không khí đều trở nên nồng nhiệt, dường như mỗi một ống kính đều có thể chứng kiến lối diễn xuất đầy hấp dẫn của các ảnh hậu, ảnh đế.
Tiểu Tịnh Trần dù sao cũng không phải là diễn viên chính, đại khái khoảng hơn một tháng sau, phần diễn rải rác không nhiều đất lắm của cô bé cũng được quay xong, có thể dẹp đường hồi phủ trước thời hạn.
Ngay trong ngày mà phần diễn của Nguyên soái Lolita Royal kết thúc, toàn bộ mọi người trong đoàn làm phim đều góp tiền tổ chức một bữa tiệc rượu chia tay em gái đến từ phương Đông này. Rượu ngon, thức ăn mỹ vị, muốn thứ nào có thức đó. Xét thấy tiến độ quay phim thuận lợi một cách phi thường, đạo diễn cũng vui vẻ làm một hành động thuận nước giong thuyền, cho tất cả mọi người nghỉ ngơi một buổi tối.
Tiểu Tịnh Trần có dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, khả năng diễn xuất thì khỏi phải bàn, lại có thể dạy dỗ, đào tạo được hai con thú khiến lòng người thổn thức. Điều này khiến cho mối quan hệ giữa cô bé và mọi người trong đoàn làm phim thực sự không đến nỗi nào. Trong lúc sắp chia tay, mọi người đều đến mời rượu, em gái có xuất thân chính gốc là một hòa thượng nhỏ, không được phá tửu giới vốn là bản năng. Thế nhưng, từ lúc cô bé suýt chút nữa vì một cốc rượu mà loạn tính, Bạch Hi Cảnh liền có ý nghĩ muốn rèn luyện tửu lượng cho cô bé. Đương nhiên, rượu mạnh không thể uống, rượu hoa quả vẫn có thể nhấp một chút được.
Bạch Hi Cảnh đứng bên ngoài đám người ồn ào, lưng dựa vào tường ở phía sau. Mặc dù ánh đèn rất sáng tỏ, nhưng dáng vẻ anh dưới ánh đèn dường như mang lại một loại cảm giác cô đơn không thể giải thích được, như tách biệt hẳn với thế giới. Trong tay anh nâng một cốc rượu vang, lặng lẽ dõi mắt về phía Tiểu Tịnh Trần lúc này khuôn mặt đã hơi đỏ lên, đang rất ngoan ngoãn cười đùa trong đám người, khóe miệng anh khẽ cong lên, cúi đầu nhấp chút rượu vang. Spielberg Roth không biết từ lúc nào đã đến đứng cạnh anh, cảm khái nói: “Thời gian qua đi thật là nhanh, cô gái bé nhỏ đều đã lớn thế này rồi. Chậc, chậc, đúng là năm tháng không bỏ qua cho ai cả!”
Tình huống quái gì đây? Vì sao Thái Bao lại đánh cô bé? Điều này không khoa học!
Nghe thấy có tiếng bước chân dẫm trên thảm cỏ của họ nhà mèo từ phía sau lưng truyền đến, Tiểu Tịnh Trần trở mình một cái, ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con hổ to lớn có bộ lông vằn, nói: “Thái Bao, em làm cái gì thế?”
“Gừ” Con hổ dữ cáu kỉnh lấy vuốt cào mặt đất, trước tiên hướng về phía cô bé gào hai tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn gào hai tiếng. Sau đó nữa, nó lại tiếp tục hướng về phía cô bé gào hai tiếng, sau đó lại quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn gào hai tiếng nữa, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần. Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng hiểu ra, nói: “Em bảo chị đi hả?”
“Gào” Đồ ngốc, biết rồi còn không mau cút đi.
Tiểu Tịnh Trần tủi thân bĩu môi, chậm rì rì đứng thẳng người dậy, rũ sạch cỏ và lá cây trên người, lẩm bẩm nói: “Đi thì đi!”
Nghĩ đến việc bản thân đặc biệt đến tìm Thái Bao lại không hiểu vì cớ gì bị đập cho một cái, Tiểu Tịnh Trần tủi thân đến mức nói không nên lời, quay người liền muốn đi khỏi. Thế nhưng chưa đi được hai bước, cơ thể cô bé lại đột nhiên lắc lư, sau đó thì không chút sức lực ngã trên mặt đất, đôi mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều - ngất rồi!
“Gào!”
Con hổ dữ nhìn trừng trừng vào Tiểu Tịnh Trần ngã trên mặt đất không dậy nổi, cái mũi họ nhà mèo dừng sức ngửi một chút. Trong không khí còn lưu lại mùi vị của thuốc gây mê còn chưa kịp tan đi.
Con hổ lại cúi đầu nhìn một ngụm rượu còn chưa bị bãi cỏ vùi lấp, ngay lập tức phát điên. Nó phẫn nộ nhảy lên một cái, móng vuốt hổ rắn chắc hung ác công kích lên người một trong những tên đàn ông đã bị Tiểu Tịnh Trần đập trước đó, móng vuốt sắc bén của nó đâm vào da thịt và mạch máu. Nó cúi đầu cắn lấy đầu một người, dùng sức bẻ một cái, người đàn ông đó đầu một nơi, thân một nẻo ngay tại chỗ.
Mãnh hổ ngậm đầu của người đàn ông nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Dòng máu đỏ thẫm tí tách rơi trên mặt đất, thấm vào trong lớp đất bùn nuôi dưỡng thảm cỏ, mùi máu tanh nồng nặc bao phủ, hòa tan thuốc mê khiến người ta buồn ngủ này.
Vốn nên phải bất tỉnh nhân sự, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nhăn mày. Hết cách rồi, hòa thượng nhỏ là một đứa bé lương thiện, mức độ nhạy cảm với mùi máu còn vượt qua cả mãnh thú. Huống hồ, khứu giác của cô bé cũng vốn là thứ mạnh mẽ nhất trong ngũ giác.
Mắt nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần sắp bị mùi máu tanh xông cho tỉnh lại. Đôi mắt mèo của mãnh hổ chớp qua một vệt sáng. Đáng tiếc, nó còn chưa kịp hưng phấn thì đã cảm thấy mông bỗng đau đớn. Một cảm giác vô lực đầy quen thuộc lập tức bao phủ lấy nó. Nó không cam lòng gầm lên một tiếng, thân thể cường tráng ngã rầm xuống. Đôi mắt mèo trong vắt phản chiếu đôi mắt lại lần nữa rơi vào hôn mê của Tiểu Tịnh Trần, cuối cùng rốt cục cũng trở về với bóng tối.
Trên mông của mãnh hổ có một ống kim tiêm đang nhẹ nhàng chuyển động, dung dịch thuốc trong đó đã hết sạch. Mà ở nơi xương cột sống phía sau lưng của Tiểu Tịnh trần cũng có một ống kim tiêm giống như đúc đang lóe lên ánh sáng dưới ánh trăng.