Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 403 : Em gái bổ nhào lên người cha mới là thật sự đàn ông đích thực
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Khóe miệng của Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng nhếch lên, có chút bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều lắc đầu. Nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của Duyên Bi, giọng nói của anh ngay lập tức trở nên lạnh lùng đến cực điểm: “Anh nói không sai, sự cảnh giác của tôi rất lớn, cũng chỉ có mỗi Tiểu Tịnh Trần mới có thể khiến tôi toàn tâm toàn ý yêu thương bảo vệ, anh có biết vì sao không?”
Duyên Bi đờ đẫn nhìn Bạch Hi Cảnh, khóe miệng anh nhếch lên: “Bởi vì ngoại trừ tôi, con bé không đặt bất cứ người nào vào trong mắt, chứ đừng nói đến trong lòng. Làm tổn thương tôi, đừng nói anh chỉ niệm một câu A Di Đà Phật là xong, cho dù Phật Tổ có đích thân đến nhà, thì cũng sẽ bị con bé đập tan đài hoa sen mà thôi.”
Câu nói này thật ra cũng có thể đổi chỗ chủ ngữ và tân ngữ. Bạch Hi Cảnh vì Tiểu Tịnh Trần, đừng nói là đập tan đài hoa sen, cho dù có phải giết chết Phật Tổ, anh cũng không do dự. Sự ràng buộc giữa hai người đã vượt xa khỏi huyết thống, ăn sâu vào trong xương tủy, và linh hồn mỗi người.
Duyên Bi giống như một quả bóng cao su hết hơi, ông ta cúi đầu xuống, cả người giống như đã già thêm ba mươi tuổi, chính thức bước vào tuổi bảy mươi như một ngọn đèn dầu sắp tắt.
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng liếc nhìn ông ta, rồi xoay người rời đi, anh không đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào chĩa vào Duyên Bi hoặc Duyên Nghiệp. Phí công như vậy làm gì, với cá tính của hai hòa thượng điên này, căn bản không cần Bạch Hi Cảnh ra tay, bọn họ cũng hoàn toàn có thể tự hại chết bản thân.
Lúc này, Bạch Hi Cảnh đã quên hết đi tất cả các sư huynh có tên hàng chữ Duyên kia, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là anh cần phải tĩnh dưỡng. Mặc dù M1371 không thể lấy đi tính mạng của anh, nhưng cũng đã khiến cơ thể anh bị tổn thương nặng nề. Nếu như điều trị không tốt, rất có khả năng sẽ tạo ra những thương tổn không cách nào cứu vãn được.
Nhưng đáng tiếc là Bạch Hi Cảnh phải gánh trách nhiệm quá lớn, thời gian anh có thể nằm nghỉ rất ngắn ngủi. Đại Sơn và Tiểu Sơn có thể tạm thời giải quyết công việc, nhưng tĩnh dưỡng là một việc rất tốn thời gian, anh không thể nghỉ ngơi trong thời gian dài được, như vậy toàn bộ Bạch Thị sẽ bị ngừng trệ. Đến lúc đó, cho dù có mấy bác trai nhà họ Bạch canh phòng nghiêm ngặt, hay cố sống cố chết để bảo vệ, thì ít nhiều vẫn mang đến cơ hội cho những kẻ bên ngoài đang nhìn chằm chằm như hổ đói vào công ty.
Thành phố S là đại bản doanh của Bạch Hi Cảnh, sao có thể để cho kẻ khác ngủ say sưa bên cạnh giường mình chứ!!
Thế là Bạch Hi Cảnh không thể không cố gắng lên dây cót tinh thần để xử lý công việc. Đại Sơn và Tiểu Sơn thấy vậy đều cảm thấy rất đau lòng. Thế nhưng dù bọn họ là trợ thủ đắc lực của Bạch Hi Cảnh, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện cần Bạch Hi Cảnh quyết định. Không phải là hai người không đủ năng lực, mà bởi vì hai người chưa đủ lực uy hiếp mà thôi.
Bạch Hi Cảnh hiểu rất rõ điểm này, Đại Sơn và Tiểu Sơn lại càng hiểu rõ hơn.
Mặc dù Đại Sơn và Tiểu Sơn đã cố gắng hết sức gánh vác phần nào với Bạch Hi Cảnh, nhưng vẫn khiến cho Bạch Hi Cảnh phải lao tâm lao lực, hao tổn tinh thần. Chỉ là anh đã quen với việc âm thầm giấu kín, đã quen với việc lặng lẽ gánh vác, cho nên tất cả mọi chuyện anh đều ngấm ngầm chịu đựng, không để người khác phát hiện ra.
Tiểu Tịnh Trần làm lơ, cô bé vọt thẳng vào phòng đọc sách, tiện tay đóng sầm cửa phòng lại, cầm đống tài liệu trên bàn lên. Những tiếng “xẹt” liên tục vang lên, đống giấy tờ đã bị xé vụn. Bạch Hi Cảnh đá văng cửa phòng ra một tiếng “rầm”, nhìn thấy trên mặt đất vương đầy giấy vụn, và những chiếc bìa kẹp giấy đã bị bẻ vỡ một cách bạo lực.
Ngay lập tức sắc mặt của Bạch Hi Cảnh trở nên xanh mét, anh nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, lần đầu tiên không giữ được vẻ mặt dịu dàng từ ái.
Tiểu Tịnh Trần không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh. Bàn chân phía dưới vẫn còn cố dùng sức giẫm lên đống giấy vụn vương trên mặt đất, đôi mắt to tròn đen nhánh đong đầy nước mắt.
Nhìn thấy cô bé rưng rưng nước mắt, trái tim của Bạch Hi Cảnh lập tức mềm nhũn, anh thở dài một hơi, có chút mệt mỏi khom lưng nhặt đống giấy vụn ở trên mặt đất lên, bất lực nói: “Tịnh Trần, tại sao con lại cứ không hiểu chuyện như vậy?”
“Ba mới là người không hiểu chuyện.” Tiểu Tịnh Trần không chút khách khí cãi lại. Cô bé bước nhanh về phía trước, ngón tay mềm mại vuốt ve những sợi tóc mai nơi thái dương của Bạch Hi Cảnh. Ở phía sau lớp tóc vốn đen nhánh sáng bóng lại mơ hồ lộ ra một ít sợi tóc bạc trắng như tuyết. Tiểu Tịnh Trần xụ miệng: “Ba, ba có tóc bạc rồi.”
Bạch Hi Cảnh ngẩn người, Tiểu Tịnh Trần đưa tay đẩy đống giấy vụn mà Bạch Hi Cảnh mới nhặt lên xuống đất, nói: “Ba, ba cần nghỉ ngơi.”
Bạch Hi Cảnh theo bản năng nắm chặt lấy ngón tay đang vuốt ve thái dương của mình, trái tim lập tức mềm mại, rồi anh hôn nhẹ lên đầu ngón tay của cô bé. Bạch Hi Cảnh còn chưa kịp cảm động, cảm khái thì đã bị câu nói tiếp theo của Tiểu Tịnh Trần làm cho kinh ngạc.
“Ba à, ba đi nghỉ ngơi đi, con sẽ giúp ba làm việc!”
Bạch Hi Cảnh: “…”
Chẳng lẽ con cảm thấy xé tài liệu vẫn chưa đủ, nên còn muốn phá hủy luôn cả công ty hay sao!