Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 412 : Sư phụ, người bắt nạt con!
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Trên đời này, Tiểu Tịnh Trần không hề kiêng nể gì điều gì cả, không sợ trời, cũng không sợ đất. Trên thế giới này có thể áp chế được cô bé, cũng chỉ có ba loài sinh vật.
Một là sư phụ, hai là cha, và ba là côn tăng!
Thật ra nếu như nói một cách nghiêm khắc, thì các côn tăng cũng không lợi hại lắm. Bọn họ không có các loại tuyệt kỹ của các đệ tử đặc biệt, cũng không có thủ đoạn tùy ý khiến người ta sống khiến người ta chết. Thế nhưng, bọn họ là những tăng nhân hoàn toàn do chùa Bồ Đề bồi dưỡng nên, hơn nữa cả đời đều ở chùa Bồ Đề. Bọn họ sống để bảo vệ chùa Bồ Đề, chết cũng là vì bảo vệ chùa Bồ Đề.
Côn tăng là tăng nhân chấp pháp cao nhất của Giới Luật đường. Ngày thường họ chỉ là những đệ tử bình thường trầm mặc ít nói. Nhưng ngay khi họ cầm gậy chấp pháp, cho dù có là thủ tọa của Giới Luật đường, thì cũng phải nhượng bộ đối phương, không dám tùy tiện tấn công.
Phương trượng sư phụ rất hiểu Tiểu Tịnh Trần, với tính cách cố chấp của cô bé, bất kể người giữ trận là ai, thế nào cô bé cũng quyết chí tiến lên, xông xáo đến cùng. Thế nhưng đối với côn tăng, cô bé lại có một sự sợ hãi theo bản năng, đó là bóng ma không thể nào xóa nhòa trong lòng từ khi còn nhỏ. Không có cách nào, ai bảo côn tăng là những người duy nhất trong chùa không quan tâm đến sự đáng yêu của cô bé chứ. Lúc còn bé khi mà phạm lỗi, cô bé đã không ít lần bị họ trừng phạt.
Hơn nữa nói thật, ngoại trừ côn tăng, cả ngôi chùa Bồ Đề này thật sự không có ai dám ngăn cản cô bé, bao gồm cả chính Phương trượng sư phụ, không phải là không thể, mà là không nỡ.
Ngay khi nhìn thấy côn tăng, cả người Tiểu Tịnh Trần liền cứng đờ tại chỗ, cánh tay buông thõng bên người không tự chủ được mà giật giật. Cô bé trừng đôi mắt to tròn, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, tủi thân nhìn các côn tăng đang đứng thành hai hàng. Thế nhưng, đối mặt với tròng mắt rưng rưng của cô bé, các côn tăng hoàn toàn không chút động lòng, thần sắc của bọn họ không một chút thay đổi, tựa như những bức tượng La Hán trong đại điện.
Tiểu Tịnh Trần hai mắt ngấn lệ, cô bé mím chặt cái miệng nhỏ nhắn thành hình gợn sóng, nghẹn ngào nói: “Sư phụ, người bắt nạt con!”
Trên đỉnh núi, Phương trượng sư phụ trở lại Bảo Hùng đại điện, ông chắp hai tay, niệm “A Di Đà Phật” trước bức tượng Phật tổ ở trung tâm.
Phật gia coi trọng nhân quả, độc của Bạch Hi Cảnh có khó giải đến đâu, cửa ải mà Tiểu Tịnh Trần phải vượt qua có khó khăn thế nào, thì sự trả giá và báo đáp phải ngang nhau mới có thể cân bằng được. Nếu không, nhân quả mất thăng bằng, tai họa sau cùng cũng do cô bé gánh chịu.
Phương trượng sư phụ thở dài, vẻ mặt thâm trầm nghiêm túc, ánh mắt thê lương: “Được rồi được rồi, Duyên Ngộ để lại đây, con quay về đi!”
Tiểu Tịnh Trần ngây người, trợn mắt: “Con không đi, con muốn ở cùng cha.”
“Cha con trúng độc rất nặng, không phải chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết được, cần phải tu dưỡng một thời gian rất lâu, con xuống núi chờ cha mình đi.”
“Không, con phải ở cùng cha.” Tính cố chấp của Tiểu Tịnh Trần không có cách nào chữa được.
“Con không thích hợp để ở lại chùa, ngoan, nghe lời, xuống núi trước. Lão nạp cam đoan, không quá ba tháng, ta sẽ trả lại cho con một người cha khỏe mạnh.”
“Không, con muốn ở bên cạnh cha.” Bất luận Phương trượng có tận tình khuyên bảo thế nào, câu trả lời của cô bé vẫn chỉ có một.
Phương trượng sư phụ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, ngay lập tức liền nổi giận. Xé bỏ vỏ ngoài cơ trí tang thương, ông vén ống tay tăng bào lên, trừng đôi mắt đang rũ xuống như cá chết thành chuông đồng, lông mày trắng dài tức giận đến nỗi dựng lên, tung bay theo gió: “Tiểu tử thối này, cho con ba phần thuốc nhuộm là con muốn mở phường thuốc nhuộm luôn có phải không! Con ấy, muốn ở lại đúng không? Được thôi, vượt qua cửa ải cuối cùng của quy sư trận thì sẽ để con ở lại...”
Hai mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, nhưng lại thấy gương mặt hiền hậu nhăn nheo như hoa cúc cười méo mó đến nỗi biến thành một lão hồ ly gian xảo, lại còn vẫy vẫy tay với cô bé: “Đến đây đến đây, cửa ải cuối cùng cuối cùng do đích thân sư phụ bảo vệ, chỉ cần thắng được sư phụ, con muốn ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu, đến đây...”
Tiểu Tịnh Trần im lặng nhìn Phương trượng sư phụ bày ra tư thế đánh nhau tiêu chuẩn của người phàm, cái miệng nhỏ nhắn liền xụ xuống, nước mắt giàn giụa như rong biển: “Sư phụ, người bắt nạt con!”