Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 419 : Lễ công chiếu “ngân hà đế quốc”
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Độ nhạy cảm của Tiểu Tịnh Trần với cảm xúc của người khác luôn rất cao, đặc biệt là đối với cảm xúc ngưng tụ lại cùng với nhau của nhiều người như thế này. Dây ăng ten cảm xúc của cô bé lập tức đã bắt được sóng của bọn họ. Nhìn thấy những đôi mắt với ánh nhìn mơ hồ, Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầy sang một bên, xoa lấy tóc sau đầu, nghĩ một lúc rồi nói: “Bảy mươi tỷ là vốn, chúng tôi giữ lại, mười tỷ là tiền lãi, đưa cho mọi người chia nhau đi!”
Âm thanh của Tiểu Tịnh Trần mềm mại, giọng nói cũng không lớn, nhưng lọt vào trong tai của những nhân viên này lại như sấm sét đánh đùng đoàng giữa trời quang. Tất cả mọi người nhất thời đều không kịp phản ứng, thậm chí họ còn cho rằng chính mình xuất hiện ảo tưởng về thính giác, không tự chủ được mà ngoáy lỗ tai của mình.
Lạc U U dù sao cũng đã từng có chút giao hảo với Tiểu Tịnh Trần, cô không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà bị đẩy lên phía trước, lắp ba lắp bắp nói: “Bạch... Bạch đại tiểu thư, cô vừa mới nói mười tỷ dư ra đó... là để... cho chúng tôi... cho chúng tôi chia nhau sao?”
“Đúng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu xác nhận, nở nụ cười, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, nói: “Cha đã bảo, người làm chủ phải có trách nhiệm với nhân viên của mình. Tôi đã bán Trác Định đi, hại mọi người không có việc làm, lẽ ra là phải cho mọi người tiền bồi thường.”
Tất cả mọi người lập tức lệ nóng doanh tròng, có vài người còn trực tiếp khóc hu hu thành tiếng.
Thông thường mà nói, công ty bị bán, nhân viên hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nhận được chút tiền bồi thường, nhưng đó là một loại an ủi về mặt tâm lý đối với nhân công mà thôi, mỗi người có được mười nghìn đã là tốt lắm rồi. Thế nhưng giờ đây, mười tỷ, đó là cả mười tỷ tiền nhân dân tệ đó, chia bình quân đầu người ra, bọn họ mỗi người ít nhất đều có được một triệu tệ? Một triệu là cái khái niệm gì chứ? Đáp án là: đủ cho bọn họ không cần làm bất cứ việc gì vẫn có thể ăn no uống say đến lúc chết!
Ôi chúa ơi, đại tiểu thư, chúng tôi ca ngợi người, cầu cho Bồ Tát phù hộ người sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô cương, A Di Đà Phật!
Đại Sơn hơi co giật khóe miệng, cảm thán: Chị hai à, cháu đây thật là hào phóng!
Tiểu Sơn không kìm được lòng mà đưa tay lên xoa lấy đầu nhỏ của Tiểu Tịnh Trần, lạnh giọng nói: “Khoản tiền này là chi phí trợ cấp cuộc sống cho mọi người. Những việc đã xảy ra bên trong phòng họp, tôi hy vọng sẽ không được truyền ra ngoài từ miệng của bất cứ người nào ở đây. Bằng không, tất cả mọi người cũng sẽ không muốn tưởng tượng đến hậu quả đâu.”
Mọi người đồng loạt run cầm cập một trận, trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại. Họ ngẫm lại, vừa nãy do quá hưng phấn vì tiền tài tự nhiên từ trên trời rơi xuống mà dường như sắp mất đi lý trí, mọi người đều không khỏi toát mồ hôi lạnh từ đầu đến chân. Cũng may là đây là thành phố S, nếu không chỉ mỗi việc giải thích nguồn gốc của khoản tiền một triệu tệ cũng đủ cho bọn họ chịu cay đắng rồi.
Mãi đến lúc nữ diễn viên chính Saya Brain và nam diễn viên chính Viktor Bache xuất hiện, bầu không khí trong đại sảnh mới được nâng lên cao trào nhất. Hiện trường bị những tiếng hét chói tai và những tiếng khóc do kích động phủ kín. Nếu không phải có lực lượng lớn những vệ sĩ tận tâm tận lực hoàn thành nhiệm vụ vững chãi ngăn trở, dải phân cách phỏng chừng đã sớm bị xé nát rồi.
Saya và Viktor cuối cùng cũng giống như những người đến trước, gia nhập vào hàng ngũ xếp hàng đứng chờ bên ngoài lối ra vào của phòng chiếu phim. Ánh sáng của dàn sao lộng lẫy hội tụ lại dường như muốn làm mù cả mắt quần chúng, thậm chí có fan hâm mộ còn trực tiếp nất đi vì quá kích động, những người này được nhóm nhân viên an ninh trải qua huấn luyện thành thục di chuyển và đưa ra bên ngoài.
Ai cũng không ngờ được là lễ công chiếu đầu tiên lại có thể cho bọn họ cảm giác như xem đi thảm đỏ trong liên hoan phim, không uổng công nhóm fan hâm mộ đã chờ đợi suốt hai mươi giờ đồng hồ từ sáng sớm đến tối, đáng giá lắm.
Dàn sao lộng lẫy hội tụ ở bên ngoài phòng chiếu phim, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía cảnh cửa lớn ở phía tận cùng của lối đi, đó chính là hướng mà bọn họ đã xuất hiện lúc đầu. Mà thời khắc này, bọn họ cũng giống như nhóm fan hâm mộ, chờ đợi vị khách mời tiếp theo tiến vào. Fan hâm mộ dường cũng cũng nhận thấy tâm trạng chờ đợi đầy hồi hộp từ những thần tượng của mình, bọn họ cũng không khỏi từ từ yên tĩnh trở lại. Hàng trăm hàng ngàn con mắt tất cả đều chăm chú nhìn về cánh cửa thần kỳ ở cửa chính phía xa kia.
Cuối cùng, người ở phía trong đã bước ra.
Khi nhìn thấy bóng dáng lọm khọm của ông lão hiền từ với khuôn mặt đầy những nếp nhăn và bộ râu trắng, tất cả mọi người đều không khỏi để lộ ra nụ cười tươi của mình.
Spielberg Roth người xứng đáng nhất với vị trí Thái Sơn, Bắc Đẩu của giới phim ảnh. Có thể nói, dù cho có là người tai to mặt lớn đến thế nào, dù cho có là Thiên vương, Thiên hậu xuất sắc đến cỡ nào, ở trước mặt ông cũng chỉ có thể làm một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. Ông không chỉ là người tạo nên thành tích không người nào có thể làm được trong lịch sử làng điện ảnh, mà còn đạt được sự kính trọng của người người trên toàn thế giới.
Thế nhưng, cho dù có đứng cùng một chỗ với người có sức ảnh hưởng lớn tầm cỡ Thái Sơn, Bắc Đẩu, cũng không một ai có thể bỏ qua cô gái đang dìu lấy tay ông lão.
Hoặc là có thể nói, cảm giác về sự tồn tại của cô đã lớn mạnh đến mức đủ để sóng vai với Spielberg Roth.