Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 428 : Có một loại ngây ngô gọi là miệng lưỡi cay độc

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Trước đây khi quay phim, đoạn liên quan đến Lolita Royal và trùm hải tặc Đông Phương luôn bị kẹt lại không tiến hành được, đó là cảnh quay NG duy nhất của Tiểu Tịnh Trần. Cũng chẳng còn cách nào khác, cô bé vốn trời sinh lạnh nhạt, lại thêm tính cách ngây ngô, hoàn toàn không có bất cứ kỹ năng diễn xuất nào đáng nói. Một người đến cả tình yêu là gì cũng không hiểu được, muốn cô bé thể hiện bộ dạng thâm tình nồng nàn với một người đàn ông xa lạ, điều này cũng làm khó người ta quá rồi.



Tiểu Tịnh Trần luôn bị NG, dùng ánh mắt giống như nhìn người chết nhìn diễn viên đóng vai hải tặc Đông Phương. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hiện trường quay phim có đến mấy nhóm bạn bè thân thiết của em gái, ánh mắt của cô bé luôn vô thức không thèm nhìn đến những người xa lạ theo thói quen. Nhưng trong mắt của Màn Thầu đó chính là một loại không cần phải nhìn đến. Thế là, đồng thời khi bị ánh mắt trong veo của cô gái nhỏ thanh tẩy, còn bị một con sói xám to lớn nhe nanh há miệng hung ác nhìn chằm chằm, đồng chí diễn viên sợ đến mức sắp tè ra quần.



Ngài đạo diễn sầu đến bạc cả tóc, sau đó đột nhiên lóe lên một ý tưởng, ông nhìn thấy bộ dạng khi Tiểu Tịnh Trần ở cùng với Bạch Hi Cảnh: đó chính là ánh mắt toàn thân, toàn tâm tín nhiệm và ỷ lại. Người biết thì sẽ hiểu được đây là sự ỷ lại của con gái đối với cha, còn người không biết sẽ rất dễ nghĩ xiên nghĩ vẹo. Đặc biệt là cảnh phim phía trước lại dùng để làm các bước đệm cho tình cảm thề non hẹn biển giữa Lolita Royal và trùm hải tặc Đông Phương. Thế là khi cảnh quay này xuất hiện, không cần bất cứ lời kịch và động tác nào, chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến cho khán giả theo bản năng lý giải sự tín nhiệm và ỷ lại này thành tình yêu “đến chết cũng không thay đổi“.



Spielberg Roth tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình bởi vì muốn khiến Bạch Hi Cảnh kinh ngạc nên mới cố ý lừa gạt như thế.



Ngồi trong phòng thiền yên tĩnh, Bạch Hi Cảnh đang sám hối một cách sâu sắc, anh quả nhiên không nên quá tin tưởng lão yêu quái xuất thân từ chùa Bồ Đề kia. Không được, anh phải mau chóng khỏi bệnh, mau chóng trở về bên cạnh con gái bảo bối, bằng không với thuộc tính ngốc nghếch của con bé, sớm muộn gì cũng bị người ta bán đi mất. Đặc biệt là người bán còn là người từ trong chùa ra, sức chống cự của em gái trước giờ đối với thân thích của nhà Phật đều đặt ở mức gần như là con số không đó!



Đáng tiếc, nguyện vọng rất phong phú, còn hiện thực thì lại rất trần trụi. Chính vào lúc Bạch Hi Cảnh đang âm thầm khuyến khích bản thân cố gắng nhanh chóng phục hồi thì quần chúng khán giả dưới sự dẫn dắt lừa gạt của Spielberg Roth đã đặt chân đi trên con thuyền không có đường quay của Lolita Royal và trùm hải tặc Đông Phương mất rồi.



Bộ phim kết thúc, ánh đèn sáng lên, nhưng toàn bộ phòng chiếu phim lại rất yên tĩnh, khán giả còn đang đắm chìm trong cảnh quay cuối cùng của bộ phim.



Đại chiến kết thúc, Lolita Royal đứng trên boong thuyền của chiến hạm, xuyên qua màn ánh sáng bao phủ lấy con thuyền mà ngước nhìn bầu trời sao. Dưới bầu trời sao yên tĩnh mà đẹp đẽ, gương mặt một người đàn ông trẻ tuổi như ẩn như hiện, mặc dù nhìn không rõ ngũ quan của người đó nhưng không có một ai có thể hoài nghi sự anh tuấn đẹp trai của người đó.



Giây phút ấy, trên gương mặt trước giờ vẫn lạnh nhạt của Lolita Royal hiện lên ý cười!


Spielberg Roth yêu thương xoa đầu cô bé, giống như đang an ủi một con mèo nhỏ bị tổn thương: “Không, cháu không nói sai gì cả, là có vài người không nghe hiểu tiếng người thôi.” Rồi ông quay đầu, rũ mi mắt, ánh mắt chớp cũng không hề chớp nhìn chằm chằm vào ký giả trẻ tuổi nọ: “Tôi biết cậu là ký giả của tạp chí ‘Thời gian thấm thoắt trôi’. Quay về nói với Riel Kassa là đừng có dùng những thủ đoạn xấu xa không ra gì này nữa, cho dù có hủy hoại thanh danh của Vô Tà thì tôi cũng sẽ không để cô ta xuất hiện trong phim của tôi đâu. Trước đây sẽ không, bây giờ cũng không, sau này vĩnh viễn vẫn sẽ không.”



Hiện trường trong nháy mắt sôi trào, Riel Kassa, đó là diễn viên từng tranh cử mạnh mẽ nhất vào vai diễn Lolita Royal. Đáng tiếc, cho dù cô ta tràn đầy tự tin nhưng lại bị ông Spielberg Roth phủ quyết ngay trong lần thử ống kính. Bởi vì đã sớm tung tin đồn rằng chính mình sẽ tham gia vào bộ phim “Ngân Hà đế quốc” của ông Spielberg Roth, để giành được không ít ủng hộ, hiện tại kết quả lại không như mong muốn, danh tiếng của cô ta tụt dốc không phanh, cô ta không dám ghi hận ông Spielberg Roth, liền chuyển họng súng thù hận sang Vô Tà đã cướp mất vai diễn của mình.



Riel Kassa là cháu gái của Tổng biên tập tạp chí “Thời gian thấm thoắt trôi”, lợi dụng chút quan hệ, thuê một ký giả nhỏ làm khó Vô Tà trước mặt mọi người là một chuyện rất đơn giản. Tốt nhất là làm bại hoại thanh danh của cô ta, khiến cho cô ta cũng nếm thử mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục.



Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần là một đóa hoa kỳ lạ, căn bản không chú ý hình tượng của mình trước công chúng, hoàn toàn là nghĩ gì nói nấy, hóa trang thành chị đại, biểu cảm mặt liệt, lại phối hợp với đôi mắt to trong sáng vô thức ngây ngô và cái miệng mếu máo hình sóng kia, lập tức đã giành được ấn tượng “ngốc nghếch tự nhiên” cho cô bé. Lời “xúc phạm thân thể” kia không những không làm bại hoại hình tượng của cô bé mà còn làm nổi bật sự ngốc nghếch đáng yêu và miệng lưỡi cay độc của cô bé, khiến cho lượng fan của cô bé gia tăng một cách đáng ngạc nhiên.



Hôm sau, trên trang nhất của các tờ báo, tạp chí đều không hẹn mà cùng đăng bài viết về buổi công chiếu đầu tiên “Ngân Hà đế quốc” làm tin hot nhất, mà trong đó bức ảnh được nhiệt liệt hoan nghênh nhất chính là gương mặt chị đại của Vô Tà, biểu cảm mặt liệt và đôi mắt to tròn xoe, cái miệng nhỏ nhộn nhạo gợn sóng vô thức ngơ ngác như nai tơ!



Ký giả trẻ nọ bị giáo huấn một trận, những ký giả sau đó rất có quy tắc, thậm chí không có ai dám đặt câu hỏi với Vô Tà ngốc nghếch đáng yêu mà miệng lưỡi cay độc.



Buổi công chiếu phim kết thúc một cách thuận lợi, ông Spielberg Roth kéo lấy Vô Tà đang chuẩn bị xuống sân khấu đi tìm Đại Sơn, Tiểu Sơn cầu an ủi, cầu xoa đầu đòi ăn; cười híp mắt nói: “Cháu đừng đi vội, theo thường lệ thì hôm nay mọi người đều sẽ đến nhà ông ăn cơm, cháu cũng đi cùng nhé, có một ông bạn già đang đợi cháu đấy!”



Tiểu Tịnh Trần: “...” Mờ mịt không hiểu gì!!



Ông bạn già cái gì chứ, Phật tổ đã thưởng cho cô bé sự sắp xếp này sao????