Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 43 : Tuệ căn của em gái đầu trọc
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
Thấy sắp đến giờ ăn cơm, Tiểu Lục và Tiểu Thất không thể không tạm thời gác chuyện học võ lại. Hai người kéo Tiểu Tịnh Trần bô bô nói chuyện không ngừng. Tiểu Tịnh Trần chỉ khẽ chớp đôi mắt to làm một người nghe tận chức, nhưng bánh ngọt trên tay vẫn ăn đều đều, chưa từng gián đoạn.
Mặc dù bữa cơm ba mươi Tết thường được ăn vào đêm Tất niên, nhưng thời đại ngày nay đã sớm không còn chú trọng như ngày trước nữa, ăn vào buổi trưa hay buổi tối cũng chẳng có gì khác biệt. Bà Bạch và ba bác gái đều giở hết sở trường của bản thân. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp phòng khiến mấy đứa nhỏ không nhịn được mà nuốt nước miếng liên tục.
Trong phòng ăn bày hai chiếc bàn tròn, một to một nhỏ, nhưng thức ăn trên hai bàn đều như nhau.
Mười một người lớn ngồi chung một bàn, tám đứa nhỏ ngồi một bàn, rất vừa vặn.
Bác cả Bạch Lạc Cảnh đưa anh họ Bạch Húc Thần ra ngoài cửa đốt pháo, tiếng pháo điếc tai như trời long đất lở. Tiểu Lục và Tiểu Thất lôi Tiểu Tịnh Trần chạy thật nhanh về phía bàn ăn, chọn chỗ ngồi tốt nhất, những người khác cũng lần lượt ngồi vào chỗ.
Người lớn uống rượu, còn trẻ con uống nước ngọt. Tiểu Tịnh Trần ngồi giữa Tiểu Lục và Tiểu Thất, tiếc là bàn thì cao mà ghế thì thấp, chiều cao của bé lại quá chênh lệch so với mấy người anh. Bé cũng không quá để ý, cứ thế ngồi xổm lên ghế như một con ếch. Bà Bạch đang định tìm một cái ghế nhỏ kê cho bé, thấy vậy thì vừa cười vừa lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng che miệng cười trộm, ánh mắt lấp lánh như sao.
Bạch Lạc Thần vừa khéo lại ngồi đối diện với Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt to sáng ngời mang theo sự khó chịu không thể che giấu nổi, mọi người đều nhìn thấy nhưng không thể trách.
Tiểu Tịnh Trần có thói quen ngồi vào bàn ăn sẽ ăn rất nhiều cơm nên chưa quen được với việc chỉ ăn đồ ăn và uống nước trái cây, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt. Tiểu Thất nhân cơ hội gắp một viên thịt băm bọc cơm bên ngoài đặt vào bát Tiểu Tịnh Trần: “Em gái, ăn thử cái này đi, thích viên này chứ, mẹ anh làm đó, ngon lắm đấy.”
Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy những hạt cơm trắng nõn thì mắt liền sáng lên, cũng không thèm quan tâm bên trong bọc cái gì, gắp lên định bỏ vào miệng. May mà Bạch Hi Cảnh luôn để ý đến bé, lập tức nói: “Tịnh Trần, đó là thịt viên đấy, con đừng ăn.”
Chỉ nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang tự mình ngấu nghiến đậu hũ trắng nõn, dáng vẻ chuyên chú kia đơn giản là một tên háu ăn nhất thế kỷ. Sự việc bất ngờ vừa mới xảy ra đối với cô bé dường như chỉ như mây khói thoảng qua, không hề tồn tại. Trên thế giới này còn có chuyện gì có thể khiến cho người ta đau khổ, bực bội đến phát điên như việc “cậu hận bé đến nghiến răng nghiến lợi, còn bé lại khinh thường, coi cậu như không khí” sao?
Bạch Lạc Thần đột nhiên cảm thấy bản thân quá thất bại, giống như một thằng hề tự hành hạ bản thân, còn người khác căn bản không coi cậu ra gì. Bạch Lạc Thần mất hết ý chí, không còn muốn sống, cậu cảm thấy bản thân sẽ không bao giờ yêu được nữa!
Cậu nâng ghế dậy, cúi đầu ngồi xuống rồi cắm đầu vào ăn, cũng không biết có phải đã hình thành thói quen hay không mà ánh mắt vẫn không tự chủ được liếc về phía đối diện.
Màn dạo đầu cứ thế trôi qua, phòng ăn lại náo nhiệt trở lại. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn đắm chìm trong thế giới ngập tràn thức ăn ngon của bản thân, hoàn toàn không phản ứng với bất kì ảnh hưởng nào từ thế giới bên ngoài. Dù cho ánh mắt của Bạch Lạc Thần có dữ dằn hơn gấp mười lần thì đối với bé cũng chẳng có gì khác biệt.
Hàn Sơn hỏi: Người đời phỉ báng ta, bắt nạt ta, sỉ nhục ta, cười ta, coi thường ta, khinh ta, ác với ta, lừa gạt ta, ta phải sống như thế nào?
Thập Đắc trả lời: Chỉ có thể nhịn hắn, nhường hắn, theo hắn, tránh hắn, chịu hắn, kính hắn, không để ý hắn, đợi thêm mấy năm, ngươi lại nhìn hắn.
Tịnh Trần nói: Ta nhịn ngươi, nhường ngươi, theo ngươi, tránh ngươi, chịu ngươi, kính ngươi, không để ý ngươi, nhưng ngươi vẫn không thay đổi thì ta sẽ đánh chết ngươi!
Không thể không nói, ở một phương diện nào đó, bạn học Bạch Lạc Thần à, bạn đã may mắn nhặt được về một mạng rồi!