Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 436 : Cái hố thứ ba, bác học đa tài

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


“Vừa nãy anh Âu đã nói rồi, không được để Vô Tà lên tiếng. Nhưng lúc nãy tôi có để ý đến, khi câu hỏi của anh Âu vừa được đưa ra, Vô Tà liền cúi đầu nhìn về phía B. Cho nên, đáp án chính xác chắc chắn là B.” Hoàng Dương trả lời, khẳng định một cách dứt khoát.



Anh Âu dùng ánh mắt trông rất vô lại nhìn hai vị khách mời thế hệ 10x đang đắc ý, sau đó chuyển hướng sang hai người thuộc thế hệ 11x. Hai vị khách mời thuộc thế hệ 11x cũng là điển hình của nam nữ tương xứng hài hòa, làm việc không biết mệt mỏi. Người đàn ông rất bình tĩnh nói: “Tôi đã nhìn trộm đáp án của đội bên cạnh.”



“Mẹ kiếp!” Anh Âu ghét bỏ khoát tay chặn lại, quay trở lại chủ đề chính: “Câu hỏi này là vừa mới được thêm vào thôi, nói thật thì tôi cũng không biết đáp án. Câu trả lời chính xác là gì nào, xin mời Vô Tà nói cho chúng ta biết... Mời Vô Tà đọc nguyên tác bài hát vừa rồi ra nhé.”



Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, mở miệng liền hát: “Nam mô hát la đát na, đa la dạ gia, nam mô a lị na. Bà lô kiệt đế, thước bát la gia. Bồ đề tát đóa bà gia. Ma ha tát đóa bà gia. Ma ha già lô ni già gia. Úm. Tát bà la phạt duệ. Sác đát na đát tả. Nam mô tất cát lợi đóa, y mông a lị gia. Bà lô cát đế, thất phật la lăng đà bà. Nam mô na la cẩn trì. Hê lị ma ha bà đa sa miết. Tát bà a tha, đậu du bằng. A thệ dựng. Tát bà tát đa, na ma bà tát đa, na ma bà gia...”



Mặc dù nghe không hiểu, nhưng độ co giãn có thần này, là người Hoa Hạ thì đều có thể hiểu được, toàn trường quay đều cười nghiêng ngả, đến ngay cả MC cũng cười đến rơi cả nước mắt: “Đáp án chính xác là ‘chú Đại Bi’ bản chữ Phạn, chúc mừng tất cả người chơi của các đội đều trả lời sai, toàn bộ đều không điểm.”



Hoàng Dương tỏ vẻ rất rầu rĩ: “Lúc nãy khi anh Âu đặt câu hỏi, tại sao em lại lập tức nhìn về hướng B vậy??”



Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, nói: “Em vừa cúi đầu thì nó đã ở đó rồi.”



Hoàng Dương: “...” Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, haiz!



“Được rồi, tiếp theo sẽ đến lượt chơi của đội thế hệ 10x.”



Từ mấu chốt của thế hệ 10x là - xuyên không!!



“Lúc đó là thời kỳ tiểu thuyết xuyên không bắt đầu thịnh hành, trong đó có một bộ tiểu thuyết mạng rất nổi tiếng, tên là ‘Bộ bộ kinh tâm’. Hơn nữa sau này còn được chuyển thể thành một bộ phim truyền hình, tỉ suất người xem phá kỷ lục. Được rồi, câu hỏi đến rồi đây, câu hỏi... này có chút xíu... hố người”, Người dẫn chương trình nhìn về phía các vị khách mời, vẻ mặt hèn mọn không có tiết tháo: “Xin hỏi nữ nhân vật chính Nhược Hi đã từng hỏi nam chính Tứ Gia câu hỏi gì mà Tứ Gia lại trả lời rằng "bỏ qua". A: thích cô gái nào đó, B: thích đồ trang sức nào đó, C: thích bài hát nào đó. Năm giây đếm ngược bắt đầu, mời đưa ra đáp án.”



Các vị khách mời lần này thật sự là như ong vỡ tổ rồi. Vào những năm 2000, bộ tiểu thuyết này đích thực là rất nổi tiếng, nhưng đó đã là chuyện rất lâu, rất lâu rồi. Trí nhớ của mọi người đều rất mơ hồ, đặc biệt là những người của thế hệ 12x, khi bộ phim truyền hình này được phát sóng thì bọn họ còn chưa biết là đang ở đâu nữa kìa.



Ý kiến của nhóm khách mời thuộc thế hệ 10x xảy ra chút bất đồng, Hoàng Dương cảm thấy chắc chắn phải là A, người cổ đại đều tương đối rụt rè, hỏi người ta thích cô gái như thế nào, người ta chắc chắn rất ngại trả lời, cho nên nói rằng "bỏ qua". Lý Hải Bác lại cảm thấy là B, Tứ Gia là một người đàn ông chân chính, đàn ông thì phải có phong phạm của đàn ông, hỏi ngài thích loại trang sức như thế nào... Trang sức gì đó, không phải là độc quyền của nữ nhân sao, đàn ông sao có thể nói mình thích trang sức được chứ, có đúng hay không?


Một lần thì là may mắn, lần thứ hai là trùng hợp, lần thứ ba, thứ tư, thứ năm... thì sao?!



Thế là, dường như tất cả mọi người đều tin chắc rằng Vô Tà là một người thông minh có học thức uyên bác và sâu rộng, mặc dù trông cô bé có chút ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng tuyệt đối là điển hình của đại trí giả ngu (người tài năng, trí tuệ giả vờ ngu ngơ, hay còn gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi). Thấy ánh mắt tin tưởng và ngưỡng mộ của những khán giả và khách mời, Đại Sơn cười đến mức quỳ rạp cả ra đất, e rằng cũng chỉ có bọn họ mới biết được sau khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh của Tiểu Tịnh Trần âm thầm ẩn giấu một trái tim mù mịt ngờ vực như thế nào mà thôi.



“Nhật ký thời đại” ghi hình rất thành công, Tiểu Tịnh Trần một bước trở thành người vừa xinh đẹp lại vừa có trí tuệ.



Một em gái mù chữ đến ngay cả phiên âm và chữ cái tiếng Anh cũng không phân biệt rõ được ấy thế mà lại được tán dương là bác học đa tài, đúng thật là khiến cho đám người hiểu rõ chân tướng nội hàm của cô em gái ngốc nghếch này phải cười đến ngã lăn ra đất. Chuyện này lại một lần nữa trở thành tiêu điểm gây cười cho anh em nhà họ Bạch trong lúc rảnh rỗi.



Thu hình kết thúc, trở về sau cánh gà, Tiểu Tịnh Trần bị đám người hâm mộ nhiệt tình bao vây. Tính tình cô bé thực ra rất tốt, chỉ cần không động đến giới hạn thì cô bé tuyệt đối là một tấm gương con ngoan mẫu mực. Chụp ảnh, ký tên, tặng quà, bất luận các fans có yêu cầu gì thì cô bé đều rất phối hợp hoàn thành, làm thêm vào “nội hàm”, “thông minh”, “trí tuệ” của cô bé nhãn hiệu “thân thiện” và “chiều fans“.



Khó khăn lắm mới chen về được phòng nghỉ ngơi, Tiểu Tịnh Trần đặt mông ngồi xuống ghế, cúi đầu mếu máo chỉnh lại quần áo bị fans kéo đến nhăn nhúm của mình. Đại Sơn nhìn vùng khí áp suất thấp màu đen mờ mờ trên đỉnh đầu Tiểu Tịnh Trần, ngượng ngùng sờ mũi: “Bọn chú đi xem có bữa ăn khuya không.”



Nói rồi anh ta lôi Tiểu Sơn chạy mất. Không còn cách nào mà, Tiểu Tịnh Trần mặc dù tính khí rất tốt, nhưng một khi cô bé nổi giận thì đến Bạch Hi Cảnh cũng phải bi tráng không làm gì được.



Trong phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại một mình Tiểu Tịnh Trần. Cô bé cũng không để tâm, chỉ cầm cốc nước chậm chạp uống, “ừng ực ừng ực” uống đến mức vô cùng vui vẻ. Chẳng bao lâu, tiếng gõ cửa phòng nghỉ vang lên, Tiểu Tịnh Trần nuốt ngụm nước trong miệng: “Mời vào.”



Cửa phòng mở ra, người bước vào là một người mặc trang phục của nhân viên phục vụ nhà hàng. Anh ta có nước da ngăm đen, vừa cười đã để lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ: “Tôi đến để đưa đồ ăn khuya.” Vừa nói, hắn ta vừa đưa hai túi nilon để đầy cơm hộp đặt trên bàn trang điểm bên cạnh Tiểu Tịnh Trần: “Chúc cô dùng bữa ngon miệng!”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Cảm ơn!” Toàn bộ tâm tư đều đặt trên bữa ăn khuya.



Cô bé vội vàng đặt cốc nước lại trên bàn, sau đó mở túi nilon ra, mùi thơm của thức ăn lập tức phả vào mặt. Mặt mày cô bé đều cong lên, cười đến mức hai con mắt đều phát sáng, đang định cúi đầu xuống ăn thì đột nhiên cổ họng bị bóp chặt, nỗi đau đớn vì hít thở không thông lập tức ập đến. Cô bé theo bản năng giơ tay lên hướng về phía cổ mình, lập tức sờ thấy một sợi dây thừng thô ráp giống như dây câu cá, sợi dây thừng đang siết chặt lấy cổ họng của cô bé, dùng sức siết thật mạnh.



Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua chiếc gương, nhìn thấy người phục vụ bữa ăn khuya đứng đằng sau lưng mình. Hai mắt của hắn ta trợn trừng lên, trên mặt mang theo một nụ cười dữ tợn, hai tay dùng sức kéo dây thừng về phía sau: “Bạch Tịnh Trần, cô đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách bản thân cô đen đủi, khăng khăng ăn nhờ ở đậu nhà họ Bạch, làm con gái của Bạch Hi Cảnh. Cô, đi, chết, đi!”



Tiểu Tịnh Trần dùng sức muốn kéo sợi dây thừng đang siết cổ mình ra, đáng tiếc, cô bé không có thói quen để móng tay. Sợi dây thừng này lại quá mảnh, thít quá chặt, ngón tay của cô bé căn bản không len vào được. Sợi dây thừng mảnh nhỏ dường như muốn cắt đứt cổ họng của cô bé, sắc mặt của cô bé đã bắt đầu trở nên trắng bệch.